Đợi đến lúc tiền quyên góp ghi chép đầy đủ, trình lên cho Lục Uyên xem xét.
Lục Uyên danh sách, sắc mặt ngày càng nghiêm nghị, một lúc mới chậm rãi về phía các vị đại thần.
Hắn chậm rãi : "Không ngờ các vị đại thần thanh liêm đến , tiền ghi một chỗ, từ cao đến thấp, quả thực mắt cho lắm."
Cả đại điện bỗng chốc im lặng.
Một vị đại thần dậy, mặt lộ vẻ khinh thường: "Thái tử điện hạ, chúng thần chỉ sống nhờ bổng lộc triều đình, nuôi sống cả gia đình dễ dàng gì, thể so sánh với những thương nhân giàu chứ?"
" ! !" Những tiếng phụ họa cũng vang lên từ phía .
Lục Uyên thầm lạnh, chẳng lẽ khi phát mời, hẳn từng cho điều tra rõ gia sản của bọn họ ?
Những kể tuy rằng nhận bổng lộc của triều đình, nhưng cũng thiếu những mánh khóe kiếm chác lén lút lưng triều đình.
Bọn họ bây giờ giống như lũ muỗi hút m.á.u no căng, cũng đến lúc cho bọn họ nôn . Lục Uyên nhíu mày, giả vờ khó xử: "Nếu ... lượng thật sự khiến hài lòng. Hay là thế , các vị thương nhân, thấy những loại rau quả hôm nay thế nào?"
Các thương nhân tuy hiểu ý trong lời của thái tử, nhưng vẫn đồng loạt đáp: "Rất ngonl Rất ngon!”
"Nếu thể cung cấp một loạt rau quả như , các ngươi mua ? Giá cả nhất định chăng, hơn nữa bộ bạc thu sẽ sung quân lương."
Giới thương nhân đều là những nhạy bén, lúc ăn thử những loại rau quả tươi ngon , bọn họ sớm ý định tìm hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-548.html.]
Không ngờ thái tử điện hạ thể bọn họ sắp xếp, đương nhiên bọn họ sẽ bỏ lỡ cơ hội .
Thế là, tất cả đều gật đầu đồng ý.
Lục Uyên tiếp: "Chỉ là thứ vô cùng quý hiếm, cho ba ngày, sẽ cố gắng chuẩn càng nhiều càng . Ai hứng thú thì thể đăng ký , ba ngày chúng sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá."
"Đến lúc đó, sẽ lấy vài món trân phẩm từ bảo khố , nếu chư vị hứng thú thì thể giá, bạc thu cũng sẽ dùng để hỗ trợ quân đội Tây Bắc." Vừa dứt lời, hai bên bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tống Dập chỉnh y phục, dậy chắp tay : "Hạ thần cũng vài bức thơ họa, tuy thể sánh bằng trân bảo của điện hạ, nhưng nếu chê, hạ thần xin góp một phần công sức, coi như chút lòng thành của đối với tướng sĩ nơi biên ải."
"Chỉ mong biên cương sớm yên bình, tướng sĩ của chúng còn chịu cảnh gió rét, đói khát!"
Lục Uyên hài lòng gật đầu: "Tống thiếu sư lòng , còn vị đại thần nào nguyện ý góp một chút tâm ý cho tướng sĩ nơi biên cương nữa ?”
Cả triều thần bỗng chốc thấy tình thế chẳng lành, ngươi , ngươi.
"Thần nguyện dâng lên một bức tự họa của Mặc Gia."
"Vị thần xin dâng lên..."
Chờ đến khi tiếng bàn tán dần lắng xuống, Lục Uyên mới gật gù hài lòng: “Các vị đại nhân thật lòng! Vậy chúng hẹn ba ngày nữa, rau quả còn hôm nay, đem về chia cho nhà cùng thưởng thức."
Sau khi yến tiệc tàn. Vẻ mặt , kẻ vui buồn.
Các thương nhân tuy quyên góp ít bạc, nhưng nghĩ đến việc sắp cùng các vị đại thần ghi danh bảng từ thiện, còn xếp cả những đó, bọn họ coi như cũng nở mày nở mặt một .