Cố Tiểu Võ vội vàng chạy mở cửa, thấy Tống Dập bước xuống từ xe ngựa, vội vàng lên tiếng: "Cô phụ, tại bây giờ mới về? Mọi đợi cô phụ sốt ruột lắm !"
Lời còn dứt, thấy xe ngựa thêm một bước xuống.
Chỉ thấy nọ mặc áo choàng màu xanh ngọc, cả như hòa với tuyết trắng, rõ dung mạo.
Mãi cho đến khi nọ đến gần, Cố Tiểu Võ mới bừng tỉnh, ngạc nhiên thốt lên: "Lục..." Tống Dập vội vàng ngăn , hiệu cho hai nhà .
Vừa bước sân, Lục Uyên liền cởi mũ áo choàng xuống, nắm lấy tay Cố Tiểu Võ : "Tiểu Võ ca, dạo ca khỏe ?"
Cố Tiểu Võ mừng lo, bỗng chốc đỏ hoe cả mắt: "Ta khỏe, nhưng ngươi đừng gọi là ca ca nữa.”
Cố Tiểu Võ lo lắng xoa tay, nhỏ giọng : "Với phận hiện giờ của ngươi mà còn gọi là ca nữa, sợ đôi chân nhịn mà run rẩy mất. Thôi, ngoài lạnh lắm, mau trong sưởi ấm !".
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của , Lục Uyên liền nhớ đến dáng vẻ cứ thích vẻ làm đại ca của , khỏi bật : "Được , trêu ca nữal"
Hai phòng ăn.
Nghe Tống Dập về, vội vàng sắp xếp thức ăn nóng, canh nóng lên bàn.
Nghe thấy tiếng bước chân, đồng loạt về phía cửa.
Thấy Lục Uyên bước , tất cả đều ngẩn : "Đậy..."
"Tiểu Lục... À , tại thái tử điện hạ cũng đến đây?"
Thấy chút gượng gạo, Lục Uyên vội vàng giải thích: "Mọi cứ gọi là Tiểu Lục như đây ! Tối nay trong cung chút chuyện yên , nhân lúc hỗn loạn bèn theo cô phụ đến đây xin bữa cơm, lát nữa về ngay."
Nghe Lục Uyên giải thích, lập tức bê thêm ghế, lấy thêm chén đũa: "Vậy thì quái Đã cất công đến đây , mau xuống dùng bữa !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-542.html.]
"Phải đấy, cơm canh mới bưng lên còn nóng hổi, đường chắc là ngươi lạnh lắm, mau uống uống chén canh nóng cho ấm ."
"Còn cả nồi lẩu nữa, A Dập , ngươi ăn thử món lẩu của tiệm nhà chúng , mau đây. ˆ
Mọi Lục Uyên đến dùng cơm, hình như đều nhớ đến thói ham ăn của đây, liền thi gắp thức ăn cho .
Trong phút chốc, dường như quên mất phận cách biệt của hẳn.
Lục Uyên cũng khách sáo, xuống, liền bắt đầu ăn.
Chẳng mấy chốc, căn phòng trở nên ấm áp, khí vô cùng náo nhiệt.
Ăn nửa canh giờ, Lục Uyên dậy: "Đã đến giờ về , thể ngoài cùng ăn bữa cơm tất niên, coi như thốa mãn tâm nguyện của ."
Mọi dường như vẫn còn luyến tiếc, còn nhiều điều hỏi .
cũng rõ phận hiện giờ của , thể khỏi cung là bất tiện lắm .
Nhỡ ở lâu, khác phát hiện, sẽ phiền phức.
Chỉ đành lưu luyến tiễn vê.
Chờ đến khi xe ngựa biến mất trong màn đêm, mới trở phòng ăn, hỏi thăm tình hình từ Tống Dập.
Thì đêm qua, trong cung nhận tin báo khẩn từ quân doanh.
Chiến sự biên cương nguy cấp, cần bổ sung khẩn cấp lương thảo và quân đội.
mấy năm nay, trong dân gian liên tiếp gặp thiên tai hạn hán, mùa màng thất bát, năm nay tuy khá hơn một chút nhưng cũng thể cứ tiếp tục thế .