Cố Tâm Nguyệt thấy mẫu chọc tức đến mức chút run rẩy, bèn còn cố ky, thản nhiên : "Phu nhân chỗ , từ khi mẫu rời , Tống Dập liền mắc bệnh nặng, còn mang theo hai hài tử thơ dại, đương nhiên là lực bất tòng tâm, khi khỏi bệnh còn chép sách kiếm bạc nuôi hai hài tử, cho nên mới tạm thời nghỉ học."
Thấy nàng cố ý về phía , đặc biệt là mấy chữ chép sách kiếm bạc càng nghiến răng nghiến lợi mà , Hầu phu nhân khỏi tim đập chân run, chẳng lẽ nàng chuyện Hầu gia phái đưa bạc ăn bớt ?
Lúc bà cũng còn bận tâm gì nhiều, chỉ thấy bà vội vàng dậy, che giấu vẻ chột mặt, nhỏ giọng gì đó với Hầu gia.
Trên mặt Tống Dập cũng mang theo vẻ lạnh lùng, hiển nhiên tiếp tục dây dưa nữa, dứt khoát : "Nếu Hầu gia nỡ, chi bằng cả nhà chúng dọn đây ở cùng mẫu ."
Cố Tâm Nguyệt và những khác cũng đều gật đầu: " , nếu thì chúng chuyển đây, cái sân lớn như , chen chúc một chút chắc là đủ cho chúng ở, dù đều là một nhà mà."
Hầu gia phu nhân khuyên nhủ, sắc mặt đen đến mức sắp nhỏ nước.
Lúc thấy mấy định ở , ông khỏi giật thon thót.
Nào đạo lý như ? Ông chỉ là tạm thời nhận những mà thôi, bọn họ lắm, còn ở lì đây nữa?
nghĩ đến lời phu nhân , ông liền chỉ thể nuốt giận bụng, tuyệt đối thể để ngoài ông vì chút bạc vụn mà lừa gạt cả ruột. Chỉ thấy ông bất đắc dĩ phất tay : "Thôi , nếu phụ mẫu đều ý kiến, cũng tiện ngăn cản, cứ theo bọn họ dọn ngoài .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-506.html.]
Thấy ca ca rốt cuộc cũng chịu buông tha, Từ Thị vội vàng dậy, sợ muộn giữ .
"Con gái ở đây đa tạ phụ , mẫu và ca ca, khi con gái thất lạc nhiêu năm như còn tốn công tìm con gái trở về, những năm cũng vì cơ thể của con gái mà hao tâm tổn trí, ân tình , con gái đời đời ghi nhớ trong lòng."
Ánh mắt Hầu gia trầm xuống, cuối cùng cũng lời từ biệt. Hai vị lão nhân gia thì đều vô cùng nỡ, ba lưu luyến chia tay một hồi lâu, lúc Từ Thị mới trở về hậu viện thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc lấy , chỉ vài thứ đơn giản, sắc mặt khỏi im lặng.
Từ Thị vội vàng giải thích: "Mấy ngày nay vẫn luôn giường, ít khi ngoài, cũng cần quần áo trang sức gì, hơn nữa tẩu tử cũng luôn hỏi , là tự ."
Hai Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan mỗi một bên khoác lấy cánh tay bà: "Mẫu , , vê nhà chúng ngày nào cũng dẫn dạo phố!"
Từ Thị ha hả: "Được."
Mọi lên xe ngựa, liền lập tức về nhà.
Cho đến khi xuống xe ngựa, bước cửa nhà, Từ Thị vẫn còn mơ mơ màng màng, cứ như trở về rôi?
Trước tiên, Tống Thanh Hoan dẫn Từ Thị đến phòng của bà: "Mẫu , mau theo con đến xem, đây đều là tấu tấu mấy hôm giúp thu dọn, tuy rằng nhà chúng đông , nhưng phòng của và cha đủ lớn, hơn nữa cách phòng con và ca ca gân, về chuyện gì cứ gọi chúng con cho tiện."