Hơn nữa cảm giác nàng dành cho bà cũng quen thuộc, nhưng tại nàng tự xưng là Cố Tâm Nguyệt?
Cố Tâm Nguyệt.. Cố Tâm Nguyệt...
Từ Thị âm thầm niệm trong lòng, đó bà bỗng nhiên nhớ tới, lúc ở thôn Lê Hoa, Hứa Thị thường giúp đỡ một cô nương, cũng tên là .
Khi còn nhỏ, A Dập còn từng cứu nàng.
Chỉ là lúc , bà thể nhớ dung mạo của cô nương .
Cố Tâm Nguyệt thấy hai tay bà luống cuống siết chặt thành một khối, càng thêm khẳng định suy đoán của , nhưng nghĩ đến tình huống trong phủ còn rõ ràng, nàng liền gật đầu : "Chính xác, phu quân của đúng là họ Tống, chúng kinh chính là vì kỳ thi xuân sang năm.”
Nói xong, Cố Tâm Nguyệt còn nháy mắt với Ngọc Nương một cái.
Ngọc Nương cũng nhận sự khác thường của hai , bèn với Từ Uyển Ngưng: "Từ tiểu thư, ngươi thể dẫn đến phòng bếp xem một chút ? Ta rõ ràng với ngươi và các nha , nên sắc thuốc và chăm sóc bà như thế nào."
Từ Uyển Ngưng nghĩ nhiều, lúc nàng liền gật đầu đồng ý, các nha cũng đều cùng dẫn xuống.
Thấy đều , trong phòng chỉ còn hai .
Cố Tâm Nguyệt bèn nhích về phía , hỏi Từ Thị: "Phu nhân quen Tống Dập ?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Từ Thị bỗng nhiên dậy, đó hỏi dồn Cố Tâm Nguyệt: "Cố nương tử quen Tống Dập ?"
"Tống Dập chính là phu quân của ." Cố Tâm Nguyệt thẳng thắn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-490.html.]
Một câu đơn giản, như một tiếng sấm sét giữa trời quang nổ vang trong lòng Từ Thị. Bà còn kịp mở miệng, hai hàng lệ tuôn rơi.
Tuy trong lòng bà muôn vàn câu hỏi, nhưng nên hỏi từ ?
Nghẹn ngào một hồi, bà mới khó khăn mở miệng: "Hắn... khoẻ ?”
Cố Tâm Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Chàng khỏe, Thanh Hoan tỷ tỷ khỏe, hai hài tử cũng khỏe, cha chồng cũng khỏe."
Mỗi một chữ của Cố Tâm Nguyệt, bà đều rõ ràng, từng chữ từng chữ như đang quanh quẩn trong tâm trí bà.
Nghe bọn họ đều bình an, Từ Thị lúc mới thở phào nhẹ nhõm: "Ông cũng trở về ? Ông chết?"
Cố Tâm Nguyệt đương nhiên mà bà hỏi là ai, liền mỉm : "Phải, cha chồng bình an trở về , hiện tại chúng đều ở cùng .”
"Tốt, , là ." Từ Thị nhằm hai mắt , mặc cho nước mắt chảy dài má.
Thấy bà cứ thế mà mãi thôi, Cố Tâm Nguyệt liền nhẹ nhàng gọi: "Mẫu ..."
Nghe , Từ Thị đang nhắm chặt mắt bỗng mở to, Cố Tâm Nguyệt kích động gật đầu: "A Nguyệt ngoan, tại con nhận ?” Nói đoạn, bà mới nhớ vén tấm khăn che mặt lên, áy náy : "Vừa quá xúc động, quên mất tháo khăn."
Khăn che mặt tháo xuống, Cố Tâm Nguyệt rốt cuộc cũng rõ gương mặt phụ nhân mắt, tuy rằng sớm đoán , nhưng khi thật sự thấy, nàng vẫn khỏi kích động vạn phần.
Nhìn dung nhan quen thuộc mắt, Cố Tâm Nguyệt khỏi nhớ kiếp .
Khi đó nàng xuyên và hãm hại, trở về thôn Lê Hoa, Tống Dập đến trường học tập, nàng chỉ thể ở nhà với mẫu . Khi đó nàng việc gì cũng làm , chuyện đều trong thôn chê .
Chỉ mẫu chê bai, nơi đều che chở cho nàng.