Nàng nhíu mày, nữ tử mấy hôm còn đến ăn lẩu, kết quả ở lầu cãi với Tam Thanh một trận.
Sao nàng đến ăn nữa ?
nụ rạng rỡ khuôn mặt đối diện, Ngọc Nương cũng tiện từ chối ngay, bèn hỏi: "Bệnh tình của cô cô nhà ngươi là gì ? Nhìn y phục ngươi, tại tìm đại phu giỏi nào đó cho cô cô xem thử?"
Từ Uyển Ngưng nhíu mày, kéo Ngọc Nương trong phòng riêng, đó mới giải thích: "Thật dám giấu, cô cô nhà mắc bệnh lao phổi chữa , đây cũng từng nhờ của Thái Y Viện xem thử nhưng vô phương cứu chữa, chỉ thể kéo dài thời gian như ."
Ánh mắt Ngọc Nương hiện lên vẻ ngạc nhiên, đó gật đầu, gặp ở chân núi, quả thật nàng chút nghỉ ngờ vị phu nhân mắc bệnh lao phổi.
Căn bệnh quả thật là bệnh nan y.
Vậy nên, Ngọc Nương liền áy náy : "Nếu là lao phổi thì đây cũng cách nào, bệnh chỉ thể từ từ điều dưỡng mà thôi. ˆ
Nghe , ánh mắt Từ Uyển Ngưng vốn sáng lên tối sầm. Tuy nàng chuẩn tâm lý, nhưng bỗng nhiên vẫn chút khó chịu.
Mang theo vài phần cam lòng, Từ Uyển Ngưng nắm lấy tay Ngọc Nương cầu xin: "Vẫn mong phu nhân cùng xem thử, lỡ như các đại phu khác chẩn đoán nhầm thì , thật bệnh tình của cô cô lúc khỏi lúc , chủ yếu là do u uất thành bệnh, cầu xin , xem thử một chút , nếu thể chữa khỏi, Uyển Ngưng nguyện hậu tạ.”
Ngọc Nương vốn dĩ ấn tượng về cô nương mắt, ở chân núi, cảnh đối phương cãi với Cố Tam Thanh, vẫn còn in hẳn trong tâm trí nàng .
Sao mới chớp mắt, đối phương cô cô cầu xin nàng ?
Nhìn dáng vẻ chân thành của nàng , còn vẻ ngang ngược lúc đó.
Ngọc Nương mềm lòng, chủ yếu là nỡ từ chối nữ tử xinh như , liền đồng ý: "Được , dù ngày mai cũng rảnh rỗi, sẽ cùng ngươi một chuyến, chẳng qua , nếu là bệnh lao phổi, thật sự cũng bó tay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-487.html.]
"Được." Thấy nàng đồng ý, Từ Uyển Ngưng , đôi mắt sáng long lanh: “Vậy ngày mai cho xe ngựa đến đón."
"Không cần, cho phủ của ngươi, ngày mai giờ Ty, sẽ cùng đến đó."
"Được, là của phủ Vũ An Hầu, ngày mai giờ Ty sẽ dẫn theo nha ở cửa chờ ngươi."
"Được."
Nói chuyện với Ngọc Nương xong, Từ Uyển Ngưng vui vẻ xuống lâu, nghĩ đến việc nhanh chóng về với cô cô tin .
Ai ngờ nàng vui quá hóa ngốc, quên mất việc đeo mạng che mặt, đó nàng vui về xuống lầu.
Thấy chưởng quỹ đang cúi đầu tính tiền cho thực khách khác, nàng vội vàng che mặt, bước nhanh qua đó.
Bên Cố Tam Thanh đang bận rộn gẩy bàn tính, khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng hình xinh , bước nhanh khỏi cửa.
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng lưng.
Cố Tam Thanh nhíu mày, luôn cảm thấy bóng lưng quen quen.
thấy nha cùng nàng đến trả tiên, nàng là quyt nợ, liên để ý nữa.
Từ Uyển Ngưng vội vàng chạy lên xe ngựa, trái tim vẫn đập thình thịch ngừng.
Vừa suýt chút nữa nàng thấy.
Thư Hạ Yên ngoài một bước, thấy dáng vẻ chột của nàng , khỏi trêu chọc: "Đại tiểu thư Hầu phủ nhà chúng , từ khi nào nhát gan như ? Tỷ chạy nhanh như chẳng lẽ là sợ ăn thịt tỷ !"