Qua lớp mạng che mặt, Từ Uyển Ngưng vẫn luôn lén lút Cố Tam Thanh, thấy từ đầu đến cuối đều hề nghi ngờ, trong lòng nàng vui như hoa nở.
Không là để ăn ? Ta đây nhất định đến ăn cho bằng .
Hai phòng riêng, gọi tiểu nhị mang thức ăn lên, Từ Uyển Ngưng liền tháo mạng che mặt, đắc ý kể với Thư Hạ Yên.
Nghe xong, Thư Hạ Yên bất đắc dĩ lắc đầu : "Việc giống tính ngươi chút nào, chẳng lẽ ngươi sợ ? mà lúc nãy thấy vị chưởng quầy cao ráo tuấn tú, mặt mày sáng sủa, là ngươi trúng , nên mới nhân cơ hội đến đây ăn cơm?"
"Nói bậy, mới coi trọng , trông trai thì ích gì? Đồ lỗ mãng! Chút phong độ cũng !" Từ Uyển Ngưng hừ lạnh.
"Cũng , ngươi xinh như , nhường nhịn, nam nhân thương hoa tiếc ngọc thì cần." Thư Hạ Yên tán đồng.
Hai đang trò chuyện, tiểu nhị bưng nồi lẩu và các món ăn gọi lên.
Các nha bên cạnh giúp pha nước chấm, hai cô nương sớm nhịn nữa, bắt đầu gắp thịt dê ăn.
"“Ưm ưm ưm, ngon quát”
"Cay nồng, ghiền, uổng công vất vả đến đây ăn."
"Hai ngươi đừng chỉ lo nhúng thức ăn, mau xuống cùng ăn , ăn lẩu đông mới vui."
Hai nha còn từ chối, Thư Hạ Yên cũng gật đầu: "Dù ở đây cũng ai khác, hai ngươi cứ xuống ăn cùng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-486.html.]
Hai nha , trong mắt đều tràn đầy sự cảm động.
Ai cô nương nhà là ngang ngược nhất kinh thành chứ?
Rõ ràng là thiện lương nhất!
Bốn hì hục ăn gân một canh giờ, cuối cùng cũng quét sạch sẽ đồ ăn bàn.
Từ Uyển Ngưng xoa bụng, thỏa mãn tựa lưng ghế, bỗng nhiên thấy tiếng chuyện từ phòng bên cạnh.
Lắng tai một lúc, Từ Uyển Ngưng nhướng mày, trong lòng mừng rỡ, trong tiệm lẩu nữ đại phu chuyên trị các bệnh kỳ lạ ?
Từ Uyển Ngưng chẳng kịp đội nón che mặt, lập tức xông ngoài.
Chỉ thấy từ nhã gian bên cạnh hai phụ nhân bước , một với : "Ta chỉ xem qua cho ngươi một chút thôi, cứ theo đơn thuốc của mà uống thử xem, dù cũng hại gì, nếu khỏi, vẫn nên đến y quán khám, đại phu ở Hồi Xuân Đường đều là y thuật cao minh, đây chỉ là mách cho một phương thuốc dân gian mà thôi."
Vị phu nhân vội vàng gật đầu: "Ta hiểu, nhưng mà Hồi Xuân Đường là nam đại phu, bệnh của thật sự tiện xem, hơn nữa bọn đều tin tưởng y thuật của Ngọc Nương, đây mấy ở y quán chữa khỏi, đều chữa khỏi."
Ngọc Nương ngượng ngùng , vốn nghĩ là trong nghề với , nếu cứ tiếp tục như , sợ là nàng sẽ của y quán ghi hận mất.
Nàng đang nghĩ từ chối những đến tìm khám bệnh như thế nào, thì khóe mắt bỗng liếc thấy một nữ tử bên cạnh lao về phía .
Ngọc Nương còn kịp phản ứng, nọ buông tay , áy náy : "Thật ngại quá, quá vui mừng, phu nhân y thuật cao siêu, ngươi thể xem bệnh cho cô cô của ?”
Ngọc Nương nghiêng đầu , liền thấy mắt chính là nữ tử mà gặp ở chân núi hôm .