Người một nhà nàng vốn mới đến kinh thành, ít âm thầm theo dõi, nếu dễ bắt nạt, vê chừng bọn họ còn động tác khác.
Màn kịch hôm nay, khéo cũng thể cảnh cáo những kẻ ý đồ .
Nghĩ , Cố Tâm Nguyệt cũng coi như yên tâm phần nào, với Tần Tranh: "Tần đại ca, hôm nay đa tạ ngươi mặt, mời ngươi lên lầu dùng bữa, hôm nay ăn gì cứ việc gọi, miễn phí!"
Sau đó, nàng sang vị đại phu đang một bên, thấy tuổi tác cũng gần bằng cha chồng , nhưng rõ ràng chăm sóc hơn, thoạt còn trẻ hơn.
Nàng nhất thời nhớ tới chuyện lúc nãy, mặt giúp, cũng cảm kích : "Một lát nữa, đưa thêm mấy phần thịt dê cho vị đại phu , đa tạ ngươi tay tương trợ, hôm nay cũng miễn phí."
Chỉ thấy vị đại phu chắp tay : "Vậy Giang mỗ xin nhận, thể mời vị phu nhân hiểu y thuật nãy lên lầu hàn huyên một chút ?”
Cố Tâm Nguyệt khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nhất kiến chung tình với Ngọc Nương ?
Ngọc Nương cũng là từng trải, thấy ánh mắt đối phương sáng rực, thể ý gì.
Trong lòng nàng khỏi dâng lên sự tức giận: "Chẳng lẽ Giang đại phu cảm thấy chỉ miễn phí thôi đủ, còn cùng? Xin , chúng đây là tiệm ăn uống đàng hoàng!"
Nghe Ngọc Nương như Vậy, Giang đại phu vội vàng giải thích: "Tại hạ chỉ là thấy y thuật của phu nhân thật cao siêu, trùng hợp là tại hạ cũng hiểu chút ít, nên cùng đàm đạo, nào dám ý gì khác."
Thấy giải thích như , sắc mặt Ngọc Nương mới hòa hoãn, nhưng vẫn lạnh lùng : "Xin , trong tiệm bận lắm, rảnh!"
Giang đại phu xem như kẻ ý đồ , bất đắc dĩ khổ lắc đầu: "Nếu , tại hạ quấy rây nữa, chờ vài hôm nữa rảnh rỗi ghé qual”"
Chờ , Cố Tâm Nguyệt chớp đôi mắt hạnh nhân, nhỏ giọng với Ngọc Nương: "Ta thấy, ánh mắt của vị Giang đại phu ngươi như dán chặt ngươi kìa, còn dối là đàm đạo y thuật với ngươi, ha ha ha, thấy rõ ràng là ý với ngươi, tại ngươi thử tìm hiểu xem, trông điều kiện của vẻ cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-483.html.]
Ngọc Nương đưa tay điểm nhẹ lên trán Cố Tâm Nguyệt: "Ngươi đó, cứ thích trêu chọc , lớn tuổi , còn suy nghĩ đó."
"Nào , Ngọc Nương tỷ, ngươi chỉ mới ba mươi mấy tuổi, vẫn còn xuân sắc lắm, nếu gặp thích hợp thì ngàn vạn đừng bỏ lỡ."
Ngọc Nương trừng mắt liếc nàng một cái, chạy thẳng bếp.
Thực khách lượt tiệm.
Cố Tam Thanh đang cúi đầu tính toán sổ sách, bỗng nhiên thấy tiếng động từ phía cửa truyền đến, kỹ thì thấy đến chút quen thuộc.
Vừa định ngẩng đầu lên tiếp đón, nhưng khi rõ gương mặt của đến, nụ môi bỗng chốc tắt ngúm.
"Là ngươi?”
"Là ngươi?"
Hai đồng thanh thốt lên, khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
"Hừ, thật xui xẻol Đi ăn cơm mà cũng gặp ngươi!"
"Hừ, nếu thấy xui xẻo thì chỗ khác mà ăn."
"Này, ngươi tưởng đến đây chắc? Nếu ngươi là kẻ thô lỗ như , nhất định sẽ đến!"
"Ta cũng từng thấy nữ nhân nào ngang ngược, vô lý như , thong thả, tiễn!"