Tống Chính Quang và Tống Dập phía dò đường vẫn , mấy nữ nhân liền tiếp tục ở trong xe ngựa xem náo nhiệt.
Chỉ thấy vị phu nhân mới lên xe ngựa, phía liền một cô nương trẻ tuổi 16-17 tuổi, mặc bộ váy mỏng màu vàng thêu hoa văn mây ngũ sắc, búi tóc cao cài trâm bướm ngọc trai lắc lư theo từng cử động, trông mắt.
Đám Cố Tâm Nguyệt xem đến thích thú.
Chỉ thấy nữ tử lên cỗ xe ngựa phía , đó căn dặn gia đinh dọn đường. "Xe ngựa phía tránh , để chúng ởi ."
Xe ngựa của đám Cố Tâm Nguyệt yêu câu dạt sang một bên, Cố Tam Thanh phía liền lạnh: "Dựa cái gì chứ? Chúng chờ ở phía nửa ngày , thể nhường đường cho các ngươi ?"
Thấy Cố Tam Thanh chịu nhường đường, nữ tử vén rèm xe lên, mắng: "Đám mắt , chúng đang vội thành, nếu chậm trễ, các ngươi gánh nổi trách nhiệm ?"
Ba đang say sưa ngắm y phục trang sức: "Ồ, thì giống tiểu thư nhà giàu sang, tại mở miệng khó như ?”
Nam nhân nhà họ Cố định bước lên lý luận, liên thấy từ trong xe ngựa của phu nhân truyền đến tiếng ho khan, ngay đó là giọng yếu ớt mà nghiêm khắc: "Không vô lễ, phía đều đang tắc đường, chúng cũng cần vội vàng nhất thời."
Bị quở trách, nữ tử hừ lạnh một tiếng: "xoạt" một tiếng đóng rèm xe .
Vị phu nhân trong xe ngựa phía giống như nhịn lâu, bắt đầu ho dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-472.html.]
Ngọc Nương là trong nghề y, , nàng liền cảm thấy khó chịu, liền vén rèm xe lên, hô lên về phía : "Phu nhân cảm lạnh ?"
Nàng dứt lời, tiếng ho khan bên dường như nhỏ hơn một chút.
Một lúc , một nha đeo khăn che mặt màu trắng từ xe ngựa bước xuống, áy náy với Ngọc Nương: “Thật ngại quá, bệnh ho của phu nhân nhà tái phát, quấy râầy ."
"Không , ngươi mang theo thuốc ? Nếu thì cho phu nhân uống chút nước ấm , ho như e là ho cả phổi mất." Ngọc Nương lên tiếng.
Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ, lấy một bình cao lê thu từ bên cạnh đưa qua: "Ta một bình cao lê thu, nếu ngươi chê, thể pha với nước ấm cho phu nhân uống một chén, cũng thể tạm thời giảm bớt họ."
Nha dường như ngờ đối phương chủ động giúp đỡ, nàng ngẩn một lúc, đó thấy tiếng ho của phu nhân ngày càng nghiêm trọng, liền vội vàng nhận lấy: "Vậy xin đa tạ phu nhân.”
Nói xong, nàng liền vội vàng chạy về.
Một lát , chỉ thấy tiếng ho của phu nhân càng ngày càng nhỏ, âm thanh cũng còn chói tai như lúc nãy nữa.
Lại qua một hồi, nha vui mừng chạy tới, cách một đoạn cúi đầu cảm tạ Cố Tâm Nguyệt: "Đa tạ bình cao lê thu của vị phu nhân , phu nhân nhà dễ chịu hơn nhiều , chỉ là phu nhân nhà bệnh, tiện đích đến cảm tạ, đặc biệt sai tới hỏi, bình cao lê thu giá bao nhiêu bạc, phu nhân nhà mua."
Cố Tâm Nguyệt sảng khoái : “Gặp gỡ chính là duyên phận, bình cao lê thu là nhà tự tay nấu, cân bạc , tặng cho các ngươi."