Sau đó, thấy vẻ mặt của , lúc mới chậm chạp nhận , gãi đầu hổ : "Tỷ phu mới trở về, chắc hẳn còn chuyện ?”
Cố Tam Thanh thở dài, bất đắc dĩ : "Không là thấy Tống Dập mệt mỏi, định để ăn cơm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai , ai ngờ ngươi đến."
Ngô Phi Vũ ngượng ngùng hì hì: "Ta cũng là về nhà chuyện , lo lắng nên lập tức chạy đến đây, thể trách , thể trách , đây cũng là quyên tâm sẽ loạn." Sau đó hẳn xác nhận với Ngọc Nương: "Ngọc Nương, chắc chắn tỷ tỷ chứ?"
Ngọc Nương nhướn mày trêu chọc: "Thật sự ."
Ngô Phi Vũ : "Không là , là , thức ăn sắp nguội , chúng ăn cơm nhé?”
Tống Dập kéo Cố Tâm Nguyệt, nhanh chóng trở về phòng.
Vừa đóng cửa , lập tức vén tay áo của Cố Tâm Nguyệt lên, Cố Tâm Nguyệt trừng lớn mắt: "Ngươi làm gì ?”
Tống Dập kiểm tra một lượt, thấy tay chân nàng vết thương, liền vội vàng hỏi: "Nàng thương chỗ nào?"
Cố Tâm Nguyệt thiếu chút nữa dáng vẻ hoảng hốt của chọc , mím môi : "Không , chỉ là rơi xuống nước, nhiễm chút lạnh, hai ngày là khỏi hẳn ."
"Vậy nàng xảy chuyện mà cho ?"
"Ngươi đang ở trường thi, cũng , hơn nữa cũng , ngươi trở về cũng vô ích."
"Vậy tại , lúc trở về nàng , nếu Phi Vũ đến, các ngươi định giấu đến bao giờ? Trước đây chúng rõ ràng , chuyện gì nhất định cho đối phương ngay, nàng giấu như , ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-458.html.]
"Hừ." Cố Tâm Nguyệt lạnh cắt ngang: "Nói đến chuyện giấu giếm, ngược hỏi ngươi, ngươi chuyện gì giấu ?"
Tống Dập hỏi đến mức ngây .
Rõ ràng đang nàng cố ý giấu giếm , tại đến ?
Cố Tâm Nguyệt thấy vẻ mặt ngơ ngác, bèn nhắc nhở: "Lần rơi xuống nước , một giấc mơ, nhớ một chuyện cũ năm xưa, ngươi suy nghĩ cho kỹ , thể cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu ngươi tự thú nhận, còn thể tha thứ cho ngươi một ." Trong lòng Tống Dập giật thót.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Tâm Nguyệt, giống như đang đùa, vội vàng đỡ nàng xuống bên giường.
Còn thì xổm chân nàng, nắm lấy bắp chân nàng, như sợ nàng sẽ chạy mất.
Cố Tâm Nguyệt định vùng vẫy, liền thấy Tống Dập thấp giọng : "Nương tử, sai ."
Lời khỏi miệng trở nên mềm nhữn, tay nắm chặt buông, rõ ràng là chột , sợ nàng chạy mất.
Cố Tâm Nguyệt thấy dậy , bèn hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi xem, sai ở ?”
Tống Dập ngẩng đầu lên, thẳng mắt nàng, trong mắt tràn đầy thâm tình: "Thực sớm nhận nàng , nên giấu nàng."
"Ngươi nhận từ khi nào?" Cố Tâm Nguyệt nhịn tò mò hỏi.
"Vài ngày đầu tiên khi nàng mới gả cho , nhận , chỉ là dám chắc chắn, đó dần dần, phát hiện nàng càng ngày càng nhiều điểm quen thuộc, mới dần dần chắc chắn." Tống Dập chằm chằm sự đổi nhỏ mặt nàng, thành thật khai báo.