Đang lúc Cố Tâm Nguyệt nhíu mày suy nghĩ những điều , Tống Thanh Hoan cho hai hài tử ngoài chơi, còn thì .
Sau khi đến bên giường Cố Tâm Nguyệt, nàng liền xuống, thấy vẻ mặt nàng đầy rấy lo lắng, nàng liền lo lắng hỏi: "Tẩu tẩu, tấu chứ? Chuyện Ngô phủ tẩu đừng lo lắng, lúc tẩu hôn mê, Tần Tranh cũng dẫn đại phu đến xem cho tẩu , , Ngô phủ hiện tại cũng đang rối loạn."
"Nhị tiểu thư Ngô phủ té xuống nước, mấy tên gia đinh vội vàng bế nàng lên, chuyện ở thành Thanh Châu cũng đồn thổi sôi sục, hai ngày nay Ngô phủ đang nghĩ cách ém nhẹm.”
"Tần đại ca bảo chúng yên tâm, chờ ngày mai đại ca và Ngô đại thiếu gia thi xong trở về, thương lượng, dù mấy ngày nay đều ở nhà, Tần đại ca chống lưng, chắc nàng cũng dám đến gây sự, bằng cá c.h.ế.t lưới rách, còn chúng ."
"Huống chi chuyện Hoài Cẩn và Tử Du bọn họ bắt cóc ít thấy, hai hài tử là ngoại tôn ruột của tri phủ đại nhân, chắc hẳn đại nhân cũng sẽ khoanh tay ."”
Cố Tâm Nguyệt khẽ lắc đầu: "Không , lo chuyện ."
"Vậy tấu đây là đang..." Tống Thanh Hoan hình như nghĩ tới điều gì nhịn khúc khích: "Chẳng lẽ tẩu đang nghĩ đến đại ca ? Đại ca ngày mai thi xong là về ."
Cố Tâm Nguyệt liếc nàng một cái, bỗng nhiên nhớ tới kiếp , lúc nàng mới đến Cố gia, Thanh Hoan khi đó chỉ là một tiểu cô nương 13,14 tuổi, vì thêu y phục thêu giày cho nàng, hai tay nàng đều kim đ.â.m thành cái rổ, còn lén lút giấu nàng cho nàng .
Nghĩ đến đây, Cố Tâm Nguyệt khỏi đỏ hoe khóe mắt.
Tống Thanh Hoan thấy , cũng khỏi luống cuống tay chân: "Tẩu tẩu, gì sai ? Tẩu đừng giận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-454.html.]
Cố Tâm Nguyệt phá lệ : "A Hoan ngọc, giận chứ, chỉ là ngờ tới còn thể gặp ."
Tống Thanh Hoan ngẩn , qua một lúc lâu, nàng mới hồn,"Tẩu... tẩu tẩu, tẩu nhớ ?"
Bởi vì chỉ tẩu tẩu lúc mới thỉnh thoảng gọi nàng như .
Hơn nữa nàng tỉnh , nàng rõ ràng cảm thấy cả nàng đều giống .
Trong lòng Tống Thanh Hoan đang hồi hộp.
Cố Tâm Nguyệt bên ngây , vội vàng xác nhận: "Muội hết ?"
Tống Thanh Hoan đỏ bừng mặt, vặn vẹo hai tay, ấp úng ,"Tẩu tấu, , cũng chỉ là đoán."
Cố Tâm Nguyệt phản ứng của nàng , liền hiểu , đó nàng hỏi: "Vậy trưởng của ?"
Tống Thanh Hoan lo lắng Cố Tâm Nguyệt lúc đang tức giận, càng dám Tống Dập giấu diếm điều gì, nàng liền cúi đầu : "Tẩu tẩu, cũng là nỗi khổ tâm, cảm thấy đối với tẩu , sợ tấu sẽ giận , sợ tẩu sẽ đau lòng, cho nên mới..."
Cố Tâm Nguyệt thấy Tống Thanh Hoan dọa sợ, liền vội vàng an ủi: "Thanh Hoan đừng sợ, giận trưởng của , chuyện hết đừng cho ngươi , chờ ngươi thi xong trở về, sẽ tự với ngươi ."
Tống Thanh Hoan chột liếc Cố Tâm Nguyệt, thấy nàng mặc dù miệng mang theo ý , nhưng trong ánh mắt chút bốc hỏa, nhắc tới trưởng nàng cũng vài phần nghiến răng nghiến lợi.