Ai ngờ bà liền trở về nữa.
Trong lúc thời điểm nguy nan của Cố Tâm Nguyệt, là Hứa Thị cùng với đại nhi tử của bà ở cùng thôn thấy động tĩnh liền chạy đến giúp nàng sinh con, hai hài tử cuối cùng cũng sinh .
Trước khi , Cố Tâm Nguyệt chỉ kịp thoáng qua hai hài tử sơ sinh trong lòng Hứa Thị, ngậm ngùi nhắm mắt. ...
Đại khái là kí ức khi quá mức đau đớn, khi Cố Tâm Nguyệt hồn thì phát hiện bản đầy mặt là nước mắt. Trước , nàng luôn cho rằng những khác đều nhận sai.
Không ngờ, mà thật sự là nàng.
Hoài Cẩn và Tử Du mà thật sự là hài tử của nàng ? Vậy mà khi nàng xuyên đến, nhận chúng.
Ngày hôm đó, khi nàng rơi xuống nước, cũng hai ca ca cứu nàng lên ?
Nếu là , bây giờ, hai hài tử cũng cứu ?
Vừa nghĩ đến hai hài tử, lúc Cố Tâm Nguyệt mới gắng gượng tỉnh từ trong cơn mê.
Cố Tâm Nguyệt cắn chặt răng mới thể nâng mí mắt nặng trĩu lên, mở mắt , nàng liền thấy Hoài Cẩn và Tử Du.
Hai hài tử đang khẩn trương úp bên cạnh nàng, hai mắt chớp nàng chằm chằm.
Lúc thấy nàng tỉnh , hai hài tử đều dùng ánh mắt khó tin nàng.
"Mẫu , tỉnh ? Thật quá, con báo cho cữu cữu đây!" Tử Du vui mừng khôn xiết, lập tức xuống giường chạy ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-451.html.]
Còn Hoài Cẩn thấy nàng với đôi mắt đỏ hoe, khỏi lo lắng gọi: "Mẫu , chỗ nào thoải mái?"
Tiếng "mẫu " của Hoài Cẩn, khiến nước mắt Cố Tâm Nguyệt cố nén bấy lâu rốt cuộc cũng tuôn rơi, khỏi bật thành tiếng.
Từ khi nàng xuyên đến, mặc dù Hoài Cẩn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng đối với nàng vẫn luôn chút dè dặt.
Cho dù bé còn đề phòng nàng nữa, nhưng ít khi dám gọi một tiếng mẫu mặt nàng.
Mặc dù nàng luôn tỏ bận tâm, nhưng trong lòng thể bận tâm chút nào chứ?
Giờ đây Hoài Cẩn chính là nhi tử ruột của , tiếng mẫu , nàng càng thêm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kìm nữa mà òa .
Hoài Cẩn thấy nàng đau lòng như , còn tưởng rằng nàng thương ở , vội vàng bò gần.
Cậu bé dùng bàn tay nhỏ bé kéo Cố Tâm Nguyệt, dè dặt hỏi: "Mẫu , ?"
Cố Tâm Nguyệt cố gắng dậy, lắc đầu ôm Hoài Cẩn lòng, vùi mặt bờ vai nhỏ bé của bé, mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Chẳng mấy chốc, Tử Du cũng chạy tới.
Thấy mẫu đang ôm ca ca nức nở, cô bé cũng vội vàng chạy tới, từ phía ôm lấy Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu , chứ? Con và ca ca đều , là cữu cữu dẫn đến cứu chúng con vê, đừng lo lắng nữa."
Cố Tâm Nguyệt đưa tay , ôm lấy cả Tử Du lòng, nức nở một hồi lâu mới ngừng .
Nàng ngẩng đầu lên hai hài tử, an ủi: "Mẫu , chỉ là mẫu cứ nghĩ bao giờ gặp hai con nữa, ngờ ba mẫu tử chúng thể gặp , thật quá."
Nghe thấy mẫu , khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của Hoài Cẩn và Tử Du cuối cùng cũng dịu . Cố Tâm Nguyệt nín , lúc nàng mới cẩn thận quan sát hai hài tử trong lòng.