Bà Hoàng dậy sang một bên, kể từng chuyện bà . Từ việc Ngô đại thiếu gia bắt đầu thư viện mỗi ngày, đến việc thi đỗ tú tài. Rồi từ việc Ngô đại thiếu gia bãi miễn Hoàng quản sự, đổi của Cố gia đến thư viện cung cấp thức ăn.
Sau đó bà nhờ dò hỏi, mới phát hiện thì Cố gia mở một quán ăn đối diện thư viện Thanh Giang, bọn họ chỉ làm ăn mà ngay cả đại thiếu gia ngày nào cũng đến đó.
Mãi đến Tống Dập thi đỗ thủ khoa, bà mới ngóng thì gia đình một tầng quan hệ như với Ngô phủ.
Rồi đến chuyện hai hài tử đến Ngô phủ nhận họ cách đây vài hôm.
Bà Hoàng căng thẳng nuốt nước bọt, đó mới tóm tắt : "Bây giờ cả phủ đều , Ngô lão gia đồng ý trả bộ của hồi môn của Tô phu nhân cho đại thiếu gia, chỉ , ông còn đồng ý chia một nửa cho hai hài tử."
Hai mẫu tử bà Hoàng kể tường tận chuyện, tức đến mức bóp nát tách trong tay.
Mặc dù phần lớn chuyện bọn họ đều , nhưng hôm nay kể tường tận như , bọn họ khỏi bùng lên cơn giận dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-434.html.]
Lâm Thị vẫy tay cho bà Hoàng lui xuống, bà lạnh : "Không ngờ ả tiện nhân đó c.h.ế.t nhiều năm như mà vẫn còn để hài tử ngoài nhảy nhót, còn mơ tưởng cướp gia sản với chúng , hừ, xem xem chúng định cướp khỏi tay bằng cách nào!”
Ngô Hàm Tuyết cũng ở bên cạnh chế giễu: "Không ngờ tỷ phu cũ của là năng lực, qua nhiều năm như mà vẫn thể trở về, hơn nữa còn thi đỗ thủ khoa tú tài, thậm chí còn tham gia kỳ thi Hương? Chỉ là một tên nhà quê, quen thói mơ mộng hão huyền."
"Bây giờ chúng trở vê, đương nhiên sẽ để toại nguyện, nếu tỷ tỷ của ở suối vàng cũng nên cảm ơn , nàng mới c.h.ế.t mấy năm, thi đỗ tú tài, cưới thê tử , sống sung sướng, còn nhớ gì đến tình cảm với nàng nữa, làm cũng coi như nàng trút giận.”
Lâm Thị thấy khuôn mặt vốn thanh tú của nữ nhi bỗng nhiên trở nên dữ tợn, bà khỏi nhớ đến chuyện hôn sự giữa nàng với Tần Tranh, liền lên tiếng nhắc nhở: "Chỉ là một tên nhà quê mà thôi, đừng tốn quá nhiều tâm sức , bây giờ điều quan trọng nhất của con vẫn là đặt suy nghĩ Tần Tranh, nhất định nắm chặt lấy , còn Tống Dập và hai hài tử , sẽ xử lý."
Nào ngờ Ngô Hàm Tuyết kiên quyết : "Mẫu , con chỉ là ưa Ngô Thu Nguyệt, tại nàng chỉ lớn hơn con hai tuổi, chỉ vì nàng là đích nữ, từ nhỏ, chuyện chỉ tiêu ăn mặc đều dẫm đạp con chân, con thể để nàng như ý, cho dù nàng chết, con của nàng , phu quân của nàng , con cũng sẽ để bọn họ sống ."
"Hơn nữa, mẫu nghĩ mà xem, nếu thể nghĩ cách đuổi bọn họ khỏi phủ Thanh Châu, chuyện gia sản ắt hẳn sẽ giải quyết dễ dàng, chẳng là một mũi tên trúng hai đích ?” Ngô Hàm Tuyết tiếp tục nhắc nhở.
Nghe , vẻ mặt của Lâm Thị dịu , bà từ từ nở một nụ hài lòng: "Được, con nhất định cẩn thận, chuyện tuyệt đối để Phi Vũ và cha con ."