"Không , sẽ trách ." Cố Tâm Nguyệt cũng thoải mái an ủi.
Chờ Vương quản gia dặn dò hầu chuẩn nước xong, mới vội vàng đến thư viện mời Ngô đại nhân đến.
Cố Tâm Nguyệt dẫn hai hài tử xuống hoa sảnh, nàng yên tâm dặn dò hai hài tử một nữa.
Nàng mới hai câu, liên thấy tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài truyền đến.
Vừa mới ngẩng đầu lên, liền thấy bóng dáng Ngô đại nhân vội vã tới.
Lần , từ khi chia tay ở trang trại, bây giờ, Cố Tâm Nguyệt mới nữa gặp Ngô đại nhân, trong lòng nàng dâng lên cảm giác quen thuộc tên, tựa như bậc trưởng bối quen nhiều năm.
Ngô Vĩnh Xương bước cửa sảnh, ông liếc mắt liền thấy Cố Tâm Nguyệt đang ngôi giữa hai hài tử.
Lần đại hôn , nàng bái đường đều che khăn đỏ, lúc bỗng nhiên thấy nàng, ông nhịn nhớ đến nữ nhi mất sớm của , trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác bi thương.
May mà hai hài tử đều kịp thời dậy hành lễ với ông , thấy dáng vẻ đáng yêu của hai hài tử, trái tim bi thương của Ngô Vĩnh Xương bỗng nhiên ấm áp trở , trong nháy mắt dấy lên sự vui mừng.
"Tốt lắm lắm, các con đều đến , mau , mau !" Ngô Vĩnh Xương , xuống đối diện.
Chưa từng ở chung với những hài tử lớn như , Ngô Vĩnh Xương nhất thời cũng chút khó xử, liền vội vàng dặn dò Vương quản gia: "Điểm tâm chuẩn cho các hài tử làm xong ? Mau bưng lên cho bọn chúng ăn thử khi còn nóng!”
Vương chưởng quầy vội vàng đáp: "Đã chuẩn xong , lập tức bưng lên ngay!"
"Tốt lắm, lắm, đúng , đó bảo ngươi chuẩn quần áo cho các hài tử, còn đồ chơi nhỏ nữa!” Ngô Vĩnh Xương vội vàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-424.html.]
"Cũng chuẩn xong , bây giờ sẽ sai khiêng lên.” Vương chưởng quây , vội vàng dặn dò hầu khiêng đồ.
Cố Tâm Nguyệt vốn cảm thấy phận của khó xử, nàng chỉ là yên tâm hai hài tử, mới cắn răng theo.
Quả nhiên bầu khí thực sự khó xử.
Cố Tâm Nguyệt nhất thời nên mở lời như thế nào, Ngô Phi Vũ ở bên cạnh đành ngừng sang chuyện khác để làm náo nhiệt.
Chờ đến khi Vương chưởng quầy mang đồ lên, Ngô Phi Vũ mới bưng chén bên cạnh lên.
Chỉ chuyện, mệt quái
Vương chưởng quây dặn hâu mở rương , Ngô Vĩnh Xương liên đích chọn mấy món đồ chơi nhỏ bên trong: "Lại đây, xem thích , nếu thích thì sẽ nhờ mang từ kinh thành về."
Hoài Cẩn và Tử Du vốn im chỗ của , dám nhiều. Lúc thấy đồ chơi, ánh mắt bọn chúng liền ngừng liếc trong rương.
Cố Tâm Nguyệt thấy , liên khích lệ: "Đi xem , đều là ngoại công của các con cố ý chuẩn cho các con đấy."
Nghe , Hoài Cẩn và Tử Du liền mạnh dạn xuống ghế, tới .
Hai đứa nhận lấy đủ loại đồ chơi nhỏ từ trong tay Ngô Vĩnh Xương, mà thích thú thôi.
Ngô Vĩnh Xương thấy mặt hai hài tử cuối cùng cũng lộ nụ , trong lòng ông mới buông lỗng, liền hỏi: "Thích ?"
Tử Du thấy , liên ngọt ngào đáp: "Thích ạ, cảm ơn ngoại công!"
Hoài Cẩn nắm chặt chiếc cửu liên trong tay, cũng nhỏ giọng : "Cảm ơn ngoại công."