Chờ hai cặp đôi đến tiền sảnh, chuẩn bái đường. Lúc , Ngô Vĩnh Xương cũng nhịn mà ngó nghiêng, thấy trong đám đến, hai hài tử gặp ở trang trại hôm đó cũng mặt.
Hai tay ông nắm chặt lấy tay vịn ghế khỏi siết chặt.
Thì hai hài tử duyên thực sự là ngoại tôn tử và ngoại tôn nữ của ông tal
Bởi khi đó thấy hai hài tử, ông một cảm giác quen thuộc nên lời và tự chủ mà yêu thích chúng.
Lúc hai hài tử mặc như phúc tính, ông càng càng thích, càng càng thấy hai hài tử giống A Nguyệt.
Ngô Vĩnh Xương chỉ cảm thấy m.á.u trong cơ thể đang tự chủ mà sôi lên, lập tức bước lên nhận hai hài tử, với chúng, ông chính là ngoại công của chúng, là sinh của mẫu chúng!
Ngô Phi Vũ vẫn luôn bên cạnh cha từ nãy đến giờ, sợ ông sẽ hành động kinh nào đó, lúc thấy ánh mắt ông vẫn luôn chằm chằm hai hài tử, cũng hiểu ông chuyện của hai hài tử.
nghĩ đến hôm nay là ngày vui của tỷ tỷ tỷ và tỷ phu, khỏi cúi khuyên nhủ: "Cha, cha nhất định nhịn, bây giờ lúc nhận cháu ."
Ngô Vĩnh Xương , khỏi trừng mắt : "Rốt cuộc là chuyện gì ? Chẳng Tống Dập cưới Cố nương tử ? Hôm nay tân nương là ai?”
Ngô Phi Vũ vội vàng khẽ giải thích: “Tân nương đương nhiên là Cố nương tử, hai tuy thành nhưng vẫn tổ chức hôn lễ, cho nên hôm nay mới bù !"
Ngô Vĩnh Xương , mắt khỏi hiện lên cảnh tượng gặp Cố nương tử .
Trái tim vốn bồn chồn của ông bỗng nhiên cũng bình tĩnh . Nếu Tống Dập cưới là nàng, ông dường như thể chấp nhận, thậm chí còn thâm thở phào nhẹ nhõốm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-420.html.]
Mặc dù ông cũng , sự thoải mái rốt cuộc là từ mà ?
Sau khi lễ thành, hai đôi tân nhân cũng theo chân bước động phòng.
Khách khứa đến dự chia làm ba ngả.
Khương phu tử và Ngô Vĩnh Xương cùng những lớn tuổi khác đều ở tiền viện, cùng Tống Chính Quang và Cố lão đầu cùng những khác mở tiệc rượu . Một nhóm thanh niên đến từ trang trại thì nhân lúc náo nhiệt, đến chỗ Cố Nhị Dũng và Tống Thanh Hoan náo động động phòng.
Còn nhóm do Ngô Phi Vũ và Lý Văn Tài khởi xướng, cũng chạy đến chỗ Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt náo loạn.
Tống Dập nào chịu để bọn họ ở đây náo loạn, vội vàng đuổi ngoài, khi còn quên thì thầm bên tai Cố Tâm Nguyệt: "Chờ trở về."
Cố Tâm Nguyệt thấy tiếng hò reo náo nhiệt của ở cửa, chỉ đành vội vàng gật đầu: "Biết , ngươi mau ."
Chờ đến khi hẳn trở về, trời bên ngoài tối đen như mực, trong phòng cũng sớm thắp nến đỏ.
Cố Tâm Nguyệt vốn tưởng rằng chờ đến đêm khuya, chờ đến khi chuốc say mềm mới thể trở về, ngờ chạy về sớm như .
Mặc dù cũng mùi rượu nhưng ngửi kỹ thì vẫn thấy mùi xà phòng thơm mát nhiều hơn.
Cố Tâm Nguyệt tự vén khăn đỏ hỏi: "Ngươi tắm ?"
Tống Dập bất đắc dĩ vội vàng buông khăn che của nàng xuống, đó cầm lấy cán cân bàn bên cạnh, nữa vén khăn che mặt lên, khẽ : "Nào tân nương nào tự vén khăn che chứ? Vừa bọn họ chuốc cho chút rượu, sợ làm nàng say nên sang phòng bên cạnh tắm rửa xong mới qua đây."