Cố Tâm Nguyệt và Hứa Thị thấy những loại rau dại và măng tươi non mơn mởn như , khỏi nhớ đến lúc ở trong núi sâu dựa đào rau dại mà sống, ai nấy đều thèm chịu .
Vì Cố Tâm Nguyệt đặc biệt nấu thêm mấy món làm nhân cho món cuốn, xào một đĩa rau dương xỉ thịt xông khói, bánh trứng cây hương xuân.
Những món ăn bưng lên bàn, lập tức khơi dậy cơn thèm ăn của .
Bình thường trong phủ thành, gà, cá, thịt, trứng thiếu, ngược những loại rau dại như khó kiếm.
Thấy ăn ngon lành như , Ngô Phi Vũ bỗng nhiên cảm thấy cá thịt mặt cũng còn thơm ngon nữa, khỏi tò mò hỏi: "Các ngươi đang ăn gì ?”
Hứa Thị giải thích: "Đây là rau dại, lúc chúng chạy nạn, núi gì khác để ăn, liền ngày ngày lên núi đào những loại rau dại , lâu ngày ăn, ngược chợt thấy thèm."
Trước Ngô Phi Vũ kể về chuyện chạy nạn, vốn tưởng rằng bọn họ Tần Tranh đưa thành, ngờ bọn họ cũng từng chạy nạn đến tận trong núi sâu.
Nghĩ đến cảnh , đặc biệt là hai hài tử Hoài Cẩn và Tử Du chạy nạn trong núi ăn rau dại, ánh mắt Ngô Phi Vũ khỏi tối sầm .
Cố Tâm Nguyệt thấy sắc mặt buồn rầu, vội nhẹ nhàng: "Ngoài rau dại, chúng cũng ăn ít thịt thú rừng như lợn rừng, thỏ rừng nhưng thỉnh thoảng ăn rau dại cũng ngon, tin ngươi cứ ăn thử xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-406.html.]
Nghe tỷ tỷ , sắc mặt Ngô Phi Vũ mới dịu , nửa tin nửa ngờ gắp một miếng chả giò tam tiên bỏ miệng, một lúc , mới gật đầu: "Đây là rau dại gì, thấy còn ngon hơn cả thịt!"
Sau đó gắp một miếng rau ngót: "Ồ, rau ngót thật non!"
Thấy ăn ngon, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập , lúc bọn họ mới yên tâm tiếp tục ăn.
Khương phu tử và phu nhân vốn thích ăn chay, hiếm khi ăn rau dại một , bọn họ cũng thấy mùi vị ngon, khỏi ăn nhiều hơn một chút.
Đang ăn ngon lành, mấy nam nhân khỏi uống thêm vài chén rượu.
Khương phu tử thường ngày thích uống rượu, chỉ rượu nho mà Cố Tâm Nguyệt ủ đây mới hợp ý ông nên ông khỏi chút tiếc nuối, liên dặn dò phu nhân: "Đến lúc nho năm nay chín thì hái hết cho Tâm Nguyệt, lúc đó bảo nó ủ nhiều rượu nho chút."
Cố Tâm Nguyệt , ông thèm rượu nho, nghĩ đến nho còn mấy tháng nữa mới chín , nàng liền đề nghị: "Thực chỉ nho mới thể ủ rượu, rượu mơ xanh cũng ngon, mà bây giờ đang là mùa mơ xanh, ngày mai sẽ lên trấn xem ai bán , nếu , sẽ mua về ngâm rượu mơ xanh, đến tháng là thể uống ."
Khương phu tử , ánh mắt khỏi sáng lên: "Rượu mơ xanh? Nghe vẻ tệ, chỉ là từng thấy ai bán mơ xanh tươi bao giờ.”
Ngô Phi Vũ đang ăn cơm, tỷ tỷ làm rượu mơ xanh, mới buông đũa xuống: "Muốn mơ xanh còn gì dễ hơn, khéo trong vườn trang trại chân núi của trồng một vườn mơ xanh, bình thường cũng chẳng tác dụng gì, nếu tỷ tỷ cần, ngày mai sẽ bảo Trần Khai cử hái về."
Cố Tâm Nguyệt mơ xanh sẵn, nàng cũng khách sáo với : "Được, lát nữa ngươi hỏi thăm xem năm ngoái trang trại bán mơ xanh như thế nào, sẽ mua theo giá đó."