Đặc biệt là Cố Tâm Nguyệt, phòng thi, Ngô Phi Vũ từng với nàng một câu như , thể thấy khao khát đỗ đạt đến mức nào?
Đang lúc Cố Tâm Nguyệt nghĩ xem lát nữa nên làm món gì ngon để cho khuây khỏa, thì trong đám bỗng vang lên giọng kích động của Cố Tiểu Võ: "Có , ! Cữu cữu của Hoài Cẩn và Tử Du cũng đỗ !"
Mọi , bỗng cảm thấy như niềm vui từ trời rơi xuống.
Ngô Phi Vũ cũng khỏi ngạc nhiên, lắc Tống Dập bên cạnh: "Tỷ phu, ngươi thấy ? Ta cũng đỗ !"
Tống Dập thấy dáng vẻ mừng như điên của Ngô Phi Vũ, thậm chí còn thấy vui hơn cả là đỗ đầu, khỏi mỉm gật đầu: "Nghe ."
Những còn cũng vội vàng phụ họa: "Nghe , đỗ là !"
Chờ đám đông tản một chút, Trần Khai vội vàng nhân cơ hội đẩy đám phía , xác nhận một nữa rằng Đại thiếu gia đích thực thi đỗ.
Mọi lúc mới yên tâm về, Cố lão đầu vội vàng bảo Cố Đại Sơn thắng xe ngựa, với Tống Dập: "Tống Dập, con đưa Tâm Nguyệt và hai hài tử về trang trại một chuyến, báo tin vui cho cha con, tiện thể đón ông đến, tối nay cùng uống vài chén mừng cho con."
Hứa Thị cũng vội vàng chen : "Đón cả Ngọc Nương tới luôn, lúc bàn bạc với nàng xem sắp hôn lễ cần chuẩn những 8ì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-403.html.]
Tống Dập vội vàng đồng ý, liền dẫn Tâm Nguyệt và hai hài tử khỏi cửa, về phía trang trại.
Bên , Ngô Phi Vũ cũng phi ngựa ngừng về phủ.
Hắn nhân lúc cha khỏi phủ mà báo tin cho ông , tiện thể đòi những thứ nên đòi sớm.
Vừa đến phủ, đúng lúc gặp cha định ngoài, Ngô Phi Vũ vội vàng sải ba bước thành hai bước, chạy đến mặt cha khi ông mới dậy.
Ngô Vĩnh Xương thấy đầu đầy mồ hôi chạy đến, khỏi quở trách: "Sáng sớm hấp tấp thế , còn thể thống gì?!"
Ngô Phi Vũ vốn mừng như điên chạy về chia sẻ tin đỗ đạt của với cha, nào ngờ lời của ông như một gáo nước lạnh dội thẳng đầu, khiến lập tức cảm thấy lạnh.
Hắn liền vội vàng dừng bước, nghiêm chỉnh mặt ông , nhàn nhạt : "Cha, con thi đỗ ."
"Cái gì? Thật ?" Ngô Vĩnh Xương , lập tức bật dậy khỏi ghế, đó nhận quá kích động, ông liền xuống , cầm tách bên cạnh, uống một ngụm, mới từ từ : "Chắc cũng là đỗ chót thôi nhưng dù cũng uống công ngươi bỏ , , vội vàng tìm là đòi của hồi môn của mẫu ngươi ?"
Ngô Phi Vũ thấy ông thẳng thừng như , cũng định giấu giếm, liền gật đầu: " , cha nhớ là ."
"Hừ, ngươi đúng là nóng lòng, chẳng lẽ còn sợ chúng nuốt của ngươi !” Ngô Vĩnh Xương vui nhíu mày, đó dường như nhớ điều gì, ông liên đề nghị: "Đến mùa thu, mẫu ngươi sẽ đưa Hàm Tuyết và Phi Hào về, đến lúc đó đương nhiên sẽ giao cho ngươi quản lý, đến lúc đó cũng tiện thể dạy ngươi cách quản lý." "Ngươi thử xem, một nam tử hán như ngươi, thể quản lý những thứ đó ? Thôi, đáng thương cho tiên mẫu và tỷ tỷ của ngươi đều còn đời, nếu thì thế , chờ mẫu ngươi trở về, để nàng ngươi lo liệu tìm một cô nương , ngươi thành sớm, dạy nàng quản lý là , ngươi thấy thế nào?" Ngô Vĩnh Xương hiếm khi nào chu đáo suy nghĩ cho như .