Chỉ khi ngạc nhiên hô lên thì mới khẽ cong môi.
Dù thì ai ăn cũng thoát khỏi định luật , quen .
Ngô Phi Vũ ăn gần hết chén lẩu cay của , thấy Tống Dập vẫn luôn nho nhã ăn đồ ăn mặt, khỏi tò mò: "Tỷ phu, ngươi ăn món gì thế?"
Tống Dập kéo đĩa vê phía một chút: "Không gì, chỉ là một món ăn gia đình thôi."
"Ồ? Món ăn gia đình? Ý ngươi là do tỷ tỷ - , do nương tử ngươi làm ?" Ngô Phi Vũ vội sửa lời.
Thấy thực sự cố ý sửa lời, Tống Dập gật đầu trả lời: "Ừ, đúng là do nương tử làm."
Ngô Phi Vũ xong, lập tức hứng thú, hòa hứng thử: "Thế thì, thể cho ăn thử một miếng ? Chỉ một miếng thôi."
Tống Dập gật đầu, đũa của chộp lấy một miếng sườn xào chua ngọt, gần như cùng lúc cho miệng.
Một lúc , tiếng ngạc nhiên hô lên của vang lên: "Ôi trời, món ngon quá. `
Ăn xong một miếng, giả vờ như chuyện gì xảy mà gắp thêm một miếng nữa. Vừa ăn, lẩm bẩm: "Xem thể trốn học , tan học sẽ đến ăn hàng ngày."
Tống Dập nhàn nhạt liếc một cái, lên tiếng trả lời, trực tiếp cầm đĩa trong.
Mới hai bước, thấy tiếng than vẫn phía ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-353.html.]
"Tỷ phu, còn ăn xong mài”...
Đến khi trời chạng vạng.
Cố Nhị Dũng và Cố lão đầu, Cố Đại Sơn lên chiếc xe la mới mua, ba cùng từ sơn trang trở về.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, ba dắt la góc sân sắp xếp thỏa, đó mới vội vàng phòng ăn ấm áp.
Tống Thanh Hoan múc nước nóng cho rửa tay rửa mặt, đó mới chính thức ăn cơm.
Sau khi ba uống xong chén canh nóng, lúc bọn họ mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều.
Cố Nhị Dũng mới từ từ : "Ngoài thành lạnh hơn trong thành, thời gian dọn nhà của chúng còn nhiều nữa, hôm nay đến sơn trang, liền vội vàng chuyện dọn nhà với , Tống đại thúc bảo nhanh chóng thu dọn một ít hành lý đơn giản, để mấy nam nhân dẫn theo nữ nhân và hài tử đường thủy , đến sơn trang ."
"Còn là trâu bò và một gia súc, Tống đại thúc và mấy nam nhân ở vẫn đang thu dọn, dự định sáng mai sẽ đường bộ đến sơn trang, cũng coi như lo lắng chuyện đóng băng nữa."
Cố lão đầu tiếp lời: "Ta và lão đại dọn dẹp vài căn phòng ở sơn trang, giường đều sẵn, tạm thời chuyện ở sẽ thành vấn đề, chờ bọn họ ở từ từ sắm sửa, dù thì năm nay cũng thể yên tâm sống thoải mái hơn ."
"Cảm ơn nhạc phụ và hai ca ca." Tống Dập xong vội vàng chắp tay .
Những chuyện vốn nên do lo liệu, nhưng vì ngày nào cũng học từ sáng đến tối nên thể thoát .
Mà thời tiết giá lạnh cũng thể chờ đến khi nghỉ ngơi.
"Đều là một nhà, khách sáo gì chứ, thấy sơn trang đó lớn như , Tống nhiều việc làm , việc làm ăn của cửa hàng còn trông cậy bọn họ nữa! Nếu thực sự thể làm hộ khẩu thì , như , trong núi cũng thể thành thăm chúng ." Cố lão đầu cảm thán.