Cố Tâm Nguyệt vội vàng kéo chăn lên, trùm kín từ đầu đến chân.
Vừa nàng thật sự quá mất mặt, giả vờ ngủ thì thể cứu vẫn cục diện mất mặt đóI
Ngay khi Cố Tâm Nguyệt cố gắng điều chỉnh thở về chế độ ngủ thì cùng với tiếng cởi quần áo sột soạt, chăn đầu nàng bỗng nhiên vén lên.
Chớp mắt, hình quen thuộc đè xuống.
Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy lập tức chìm trong mùi xà phòng nhàn nhạt và sảng khoái, làn da tai cũng trở nên khác thường vì thở phả xuống.
Cố Tâm Nguyệt nuốt nước bọt, hai tay ôm chặt lấy làm tư thế phòng thủ.
Nàng giả vờ bình tĩnh hỏi: "Nửa đêm ngủ, còn cởi hết quần áo, làm gì?"
Rõ ràng nàng tỏ lạnh lùng một chút, để lấy chút thể diện cho , ai ngờ lời tự chủ mà mang theo vài phần mềm mại.
Nửa đêm, Cố Tâm Nguyệt tức giận vì phản ứng yếu đuối của mà cắn lưỡi tự vẫn.
Lưỡi thè , lập tức nam nhân ở ngậm lấy.
Tiếp theo, những nụ hôn dày đặc rơi xuống.
Có lẽ vì mang theo chút tức giận, lân Tống Dập trở nên đặc biệt thô lỗ, khác với sự nhẹ nhàng thường ngày. Cho đến khi cổ tay Cố Tâm Nguyệt nắm đến đau kêu lên, Tống Dập mới dần chậm .
Bàn tay to nắm lấy eo thon của nàng, trực tiếp kéo lên.
Mang theo chút thương xót, dịu dàng giúp nàng gạt mái tóc ướt đẫm bên tai, mắt chớp chằm chằm khuôn mặt nàng.
Hắn nhẹ nhàng dỗ dành: "A Nguyệt, mỗi tối đều về với nàng ?”
Cố Tâm Nguyệt định mở miệng, ai ngờ nàng lên tiếng, giọng hóa thành nước.
Nàng chỉ đành cắn chặt răng, trừng mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-304.html.]
Tống Dập hề lay động, kiên nhẫn dỗ dành: "A Nguyệt, là chúng sinh thêm một đứa nữa?"
Cố Tâm Nguyệt đang mơ màng, như một con thuyền nhỏ lênh đênh biển lớn, nàng sớm phân biệt đông tây nam bắc, càng rõ đang 8ì.
Nàng chỉ cố gắng giữ vững chút lý trí cuối cùng của nên mơ hồ ừ một tiếng.
Tống Dập lúc mới hài lòng buông nàng , dậy mặc quần áo bưng nước nóng .
Hắn cẩn thận giúp nàng lau rửa sạch sẽ, đó mới ôm trong lòng chìm giấc ngủ.
Ngày hôm .
Cố Tâm Nguyệt mở mắt , bên cạnh vẫn còn.
Nàng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, giả vờ bình tĩnh thoát khỏi vòng tay , cố nặn một nụ : "Còn dậy ?”
Tống Dập thấy vẻ mặt tự nhiên của nàng, nàng đang ngượng nên nhẹ giọng : "Hôm nay cần qua đó, phu tử bảo ở nhà dọn dẹp sơ , ngày mai trực tiếp đến học đường."
"Ồ," Cố Tâm Nguyệt , chút ngượng ngùng nhanh chóng mặc quần áo.
Nàng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, Tống Dập thực sự học hư !
Trước là một thiếu niên ngây thơ baol
Bây giờ trong chớp mắt, biến thành một nam nhân —- phúc hắc còn giả vờ ngây thơ!
Nàng chỉ vì nghĩ cho mà khuyên ở trường thôi, mà...
Thôi thôi, dù nếu về thì cứ về ! Nàng còn thêm một làm việc.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng mặc quần áo chỉnh tê, lúc nàng đầu , Tống Dập vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô hại, thâm tình nàng!
"Nhìn gì mà ! Còn mau dậy mặc quần áol Ngày mai nhập học , lát nữa còn phố chuẩn giấy mực bút nghiên mang theo chứ!" Cố Tâm Nguyệt giả vờ tức giận .