Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Chủ Xuyên Không: Mang Kho Hàng Nuôi Nhãi Con Vượt Nạn - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-06-24 02:46:11
Lượt xem: 129

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tâm Nguyệt và ba sang một bên, quan sát một chút.

Nơi đây mười mấy nam nhân, trong đó một còn thê nhi, còn cả nữ nhân và hài tử.

Một nữ tử dáng vẻ rõ ràng là Tây Nam dị vực thu hút sự chú ý của Cố Tâm Nguyệt, chỉ thấy nàng 30 tuổi, mặc dù mặt một tàn nhang, da trắng lắm nhưng phong thái nửa già nửa trẻ.

Trong các nữ nhân và hài tử, dường như nàng chính là lãnh đạo. Thấy ánh mắt Cố Tâm Nguyệt về phía , nàng liền sảng khoái với Tống Chính Quang: "Lão Tống, đây là kim đồng ngọc nữ từ đến ?"

Gương mặt Tống Chính Quang hớn hở, giải thích với : "Giới thiệu với , đây là nhi tử của A Dập, đây là con dâu Tâm Nguyệt, còn đây là khuê nữ Thanh Hoan của , vị tráng sĩ là Cố Nhị Dũng."

Mọi lượt chào hỏi.

Đã Tống Chính Quang nhắc đến việc 2 con như từ lâu, hôm nay thể gặp ở trong núi lớn, khỏi cảm thán sự sắp đặt của phận! Giới thiệu xong bên , Tống Chính Quang liền dẫn bọn họ một vòng đơn giản.

Nơi lưng chừng núi lớn, thường sinh hoạt trong hang động, thêm đó cũng đất canh tác thích hợp, rừng quá rậm rạp, ánh sáng đủ nên chỉ trông một loại rau ở xung quanh.

Bình thường đều dựa việc săn b.ắ.n là chính, còn lương thực và muối thì xuống núi đổi lấy.

Ngoài còn thêm một loại cỏ đại và quả dại làm thức ăn phụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-240.html.]

Cuộc sống thực sự phần đạm bạc. Tống Dập mà thấy thoải mái, lên tiếng khuyên: “Cha, bây giờ nạn đói bên ngoài đang hoành hành dữ dội, triều đình cũng quan tâm đến , chỉ bằng nhân lúc , chuyển đến chân núi xây nhà ở ."

Tống Thanh Hoan cũng lên tiếng: " , cha, hang động ẩm ướt lạnh lẽo, là xuống núi ở cùng chúng con, cũng trông nom.”"

Tống Chính Quang nhất thời nghĩ , chỉ đành : "Được, sẽ bàn bạc với bọn họ xem , chúng nhiều như , xây nhà e rằng nhanh , tính toán lâu dài mới ."

"Ừ, ngày mai chờ con xuống núi chúng sẽ bàn bạc kỹ hơn." Tống Dập đành đồng ý.

Sau đó nhớ đến chuyện của Tống Phú Quý, khỏi khó xử mở lời: "Cha, còn một chuyện nữa, đại ca của con đường chạy nạn thể khác lừa làm khổ sai , con..."

Tống Chính Quang thở dài: "Vừa chân núi, nhạc phụ con với , còn kể cả chuyện của các con ở trong thôn, ôi, thật là nghiệt ngã, năm đó nhặt hai mẫu tử bọn họ núi, cũng thấy bọn họ đáng thương nên mới đưa về nhà, ai ngờ nuôi ong tay áo!” Tống Chính Quang xong, mặt đầy vẻ hối hận.

Lúc đầu, một ông săn kiếm sống, thấy hai mẫu tử bọn họ đáng thương, thế là ba cùng chung sống.

Mẫu của Phú Quý đưa về nhà bao lâu thì qua đời vì bệnh.

Tống Chính Quang một nuôi Phú Quý, luôn coi như nhi tử ruột.

Mãi đến gặp Lâm Thị, sinh Tống Dập và Thanh Hoan, hai phu thê cũng tự nhận bọn họ bạc đãi Phú Quý.

Ai ngờ làm chuyện bất nhân bất nghĩa như ?

Loading...