Nhìn thấy con cái, cháu trai, cháu gái của đều bình an mặt, Tống Chính Hoan khỏi cảm thán: "Không ngờ một chia xa là mười mấy năm, khi A Dập và Thanh Hoan đều trưởng thành !"
Tống Chính Quang lặng lẽ bình tĩnh , bắt đầu kể cho về những gì ông trải qua trong mười mấy năm qua.
Mười mấy năm , đúng lúc Bắc Việt quốc và Điền Quốc ở Tây Nam giao chiến.
Tống Chính Quang và mấy thanh niên trong thôn cùng bắt lính. Hai năm đầu, chiến sự liên tiếp thắng lợi.
Các đều sớm đánh xong trận để nhanh chóng về vinh quy bái tổ, Tống Chính Quang cũng ngoại lệ, thêm đó ông thường lên núi săn b.ắ.n nên luyện một bản lĩnh, nhanh ông thăng làm đội trưởng, thuộc hạ cũng gần trăm binh lính.
cảnh kéo dài, năm thứ ba đánh trận, quân đội thường xuyên xuất hiện nội gián, trận chiến đó bại trận vô cùng thảm hại, chỉ phần lớn của ông c.h.ế.t thảm, mà ông và mười mấy khác trong đội cũng bắt làm tù binh. Bám víu chút hy vọng cuối cùng trở về nhà, cắn răng chịu đựng ba năm đầu gian khổ nhất.
Sau đó, Điền Quốc đổi triều đại, cũng tha cho những tù binh , bỗng chốc trở thành Điền Quốc chính hiệu.
Từ đó, mới thoát khỏi cảnh làm việc khổ sai đắng cay hàng ngày, sắp xếp khai hoang trồng trọt.
Sau đó nữa, một trẻ tuổi trong thôn kết hôn sinh con nhưng trong lòng vẫn buông bỏ nơi , cam lòng mang tiếng tù binh cả đời mà trở thành Điền Quốc, cuối cùng bọn họ sự dẫn dắt của Tống Chính Quang vượt núi băng rừng trốn vê.
Ban đầu, bọn họ định tìm phó tướng đây giúp đổi phận, nào ngờ suýt coi là gian tế xử tử tại chỗ, đám bất đắc dĩ còn đường lui đành núi lớn, trở thành những phận chính hiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-238.html.]
Hơn nữa, trong bọn họ, còn thê nhi đều là Điền quốc, nếu ngoài chắc chắn sẽ coi là gian tế.
Bọn họ chỉ đành một mực trốn trong rừng sâu núi thẳm làm thợ sẵn.
Lúc đầu, cũng từng nghĩ đến việc trở về nhà, nhưng nghĩ đến việc trở về, chỉ mang tai họa cho , làm liên lụy gia đình, bọn họ liền dứt khoát từ bỏ ý định .
Hai năm nay, bên ngoài thời tiết nhưng trong núi cũng gì đổi, vẫn dựa việc săn b.ắ.n để kiếm sống, trái cây dại và rau dại để chống đói.
Chỉ là thỉnh thoảng, bọn họ vẫn lén đến ngoại thành phủ Thanh Châu tìm bán lông thú đổi lấy lương thực và muối.
vì giấy tờ tùy nên mỗi ngoài, bọn họ đều mạo hiểm lớn.
Hiện nay đúng lúc loạn lạc, càng khó đổi lương thực và muối nên mấy ngày nay, bọn họ mới thức khuya dậy sớm ởi sẵn tích trữ lương thực.
Nghe xong câu chuyện của Tống Chính Quang, đều im lặng.
Đặc biệt là Tống Dập, từ nhỏ tưởng cha c.h.ế.t trận ngoài sa trường.
Không ngờ ông ở nơi xa xôi như chịu khổ chịu nạn, thật dễ dàng gì mới trốn về, cả ngày trốn trong rừng sâu núi thẳm sống cuộc sống như .
Thấy mặt phủ một tầng mây đen, Tống Chính Quang an ủi: "Mọi cần buồn, thực mười mấy năm nay một ăn no, cả nhà đói, chủ yếu vẫn là khổ cho , hai năm nay thời tiết , cuộc sống của cũng khó khăn! Còn chăm sóc hai hài tử."