Nàng đến chuyện bắt cá thì còn , một khi nhắc đến chuyện bắt cá, Tống Dập còn vui vẻ khỏi chút hổ, ấp úng : "Khu, cá ở đây hình như nhiều, chúng hiện tại chỉ bắt hai con cá nhỏ nhưng vẫn còn sớm, vội. "
Cố Tiểu Võ đang ăn ô mai đường vui vẻ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hét về phía Cố Tâm Nguyệt: "Cô cô, hai con là do cháu bắt đấy, cô phụ mấy bắt cá nhưng cá đều chạy mất, haizl"
Cố Tâm Nguyệt nhịn , trêu chọc: "Vậy chắc chắn là do cá vấn đề ." Tống Dập hai chút ngượng ngùng, nhưng thấy Cố Tâm Nguyệt cong cả mắt, lập tức cảm thấy đáng giá.
Bỗng nhiên sinh ý chí chiến đấu: "A Nguyệt, nàng chờ đó, xuống nước bắt cá ngay đây."
Cố Tâm Nguyệt vội vàng ngăn cản: "Thôi , hai con cá nấu canh là đủ , nước lạnh lắm, xuống đó sẽ đông cứng mất!"
"Không , lúc trời nắng to, nước lạnh lắm, hơn nữa giày của cũng ướt ." Tống Dập , thuận tay cởi đôi giày ướt một nửa , xắn ống quần xuống nước.
Cố Tâm Nguyệt những dụng cụ trong tay , suy nghĩ bắt cá đúng là chút khó khăn. Nàng bèn khuyên: "Thôi , cái nia vốn tiện, đợi về bảo cha đan một cái giỏ bắt cá cũng muộn, hôm nay cứ mò thêm ít ốc về là ."
Cố Tâm Nguyệt thấy dòng suối trong vắt ít ốc.
Ốc thời điểm là béo nhất.
Tống Dập tưởng nàng đang quan tâm tới , cố ý tìm việc đơn giản để làm, khỏi cong môi: “A Nguyệt đang quan tâm tới ?"
Ba hài tử ở bờ suối, ăn ô mai đường, thỉnh thoảng che miệng hai . Cố Tâm Nguyệt:...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-221.html.]
Trước mặt hài tử, sến súa như ?
"Nhanh lên ởi, lát nữa ngâm lâu sẽ cảm lạnh đấy."
Tống Dập giấu ý trong mắt, bắt đầu cúi đầu mò ốc.
Mặc dù cá ở đây dễ bắt nhưng ốc thì gì khó khăn.
Thêm đó, Cố Tâm Nguyệt bên bờ suối chỉ huy. Không bao lâu , mò gần nửa nia.
Tống Dập lên bờ, vui vẻ nhận lấy que ô mai đường Hoài Cẩn đưa tới, nhẹ nhàng cắn một miếng, khen ngợi Cố Tâm Nguyệt: "Hương vị ngon.” Sau đó liếc thấy giày của nàng cũng ướt gần hết, bèn vội vàng nhét que ô mai đường tay nàng, xổm xuống giúp nàng cởi giày: "Giày ướt lạnh quá , lát nữa nàng sẽ khó chịu đấy."
Cố Tâm Nguyệt một loạt hành động của làm cho sững sờ, nàng còn kịp phản ứng, cơ thể nàng bỗng nhiên lơ lửng.
"Đi nào, cng nàng về."
Sau đó, gật đầu với ba hài tử: "Tiểu Vũ, con cầm cá và ốc, Hoài Cẩn, Tử Du, các con cầm giày cho mẫu , chúng mau về nhà thôi.”
Ba hài tử ăn cơm chó no nê lập tức ngây . Thấy bóng dáng phía nhanh chóng rời , bọn chúng vội vàng xách đồ chạy theo.
Những đào xong măng núi xuống, từ xa thấy Tống Dập đang cðng Tâm Nguyệt về nhà, hai gì đó, đều tránh mắt .
Trương Thị đang ở cửa sân, xem về , bà liên thấy Tống Dập cðõng Tâm Nguyệt, hai chia ăn ô mai đường. Bà khỏi đỏ mặt, vội vàng chạy nhà.