Thứ hai, đây, vị tiền bối khi sinh Hoài Cẩn và Tử Du khó sinh mà qua đời, điều lẽ để cho Tống Dập bóng ma tâm lý lớn. Cho nên lo lắng cho sự an nguy của nàng?
Nghĩ đến thể là khả năng thứ hai, cục bông nghẹn trong lồng n.g.ự.c Cố Tâm Nguyệt cũng dần tan .
Nàng tự nhận và Tống Dập chung sống mấy tháng nay, mặc dù thể là oanh oanh liệt liệt nhưng ít cũng thể coi là kính trọng như khách.
Đặc biệt là khi chạy nạn, hai cùng nương tựa lẫn đến tận bây giờ, ít nhiều gì cũng sự ăn ý.
Thôi.
Đi một bước tính một bước .
Nếu một ngày hai thể thống nhất quan điểm về vấn đề , thì chia tay .
Không chỉ là hòa li thôi .
Đến lúc đó, nàng sẽ theo nhà mẫu đẻ trở về thôn Lê Hoa trông trọt, sống những ngày tháng bình dị.
Còn Tống Dập, với năng lực của , lẽ sẽ bận rộn với việc lăn lộn ở kinh thành.
Còn hai hài tử, ôi, mặc dù Cố Tâm Nguyệt nỡ nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào khác. Dù là về mặt huyết thống về mặt năng lực kinh tế, nàng e rằng thể tranh giành với Tống Dập.
Không bắt đầu từ lúc , nàng kịp để nhồi nhét đầu hai hài tử về nàng ?
Tử Du thích ăn đồ nàng nấu, lẽ là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-216.html.]
Còn Hoài Cẩn với vẻ ngoài như một ông cụ non, y hệt cha hẳn, chắc là hy vọng mấy.
Hơn nữa, nam hài lập gia đình lập nghiệp chắc chắn vẫn theo cha , từ nhỏ lời cha chỉ bảo thì mới tiền đồ hơn. ...
Lúc , đương sự Tống Dập đang bận rộn đánh trứng trong bếp, Cố Tâm Nguyệt đang cân nhắc đến chuyện tranh quyền nuôi con với .
Một bát trứng gà hấp đường đỏ nấu xong, vội vàng nhịn nóng bưng phòng.
Nghe thấy tiếng động, Cố Tâm Nguyệt vội vàng dập tắt suy nghĩ của , chuẩn giả vờ ngủ.
Sau đó nàng liên ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của nước đường.
Thấy lông mi nàng run rấy, Tống Dập vội vàng đặt bát nước đường sang một bên, nhẹ nhàng dỗ dành: "A Nguyệt, nàng ăn tối ít quá, dậy ăn thêm chút nữa ." Cố Tâm Nguyệt mắt cũng mở, trực tiếp lẩm bẩm: "Không đói, ăn."
"Được, bây giờ còn quá nóng, lát nữa hâm nóng ăn." Tống Dập trả lời với giọng điệu dễ chịu.
Bầu khí lập tức trở nên lạnh lẽo, đó giọng dịu dàng của Tống Dập phá vỡ: "A Nguyệt, chúng chuyện ."
Cố Tâm Nguyệt tự nhận là thích làm nũng.
Nếu chuyện thì nàng cứ bình tĩnh chuyện cho xong. Còn nhẽ thì là chuyện khác. Dù nàng cũng cho cơ hội. "Được, ngươi ởi, đây." Giọng điệu của Cố Tâm Nguyệt trở bình thường.
"A Nguyệt, nàng... nàng bây giờ còn quá nhỏ, sợ thể nàng chịu nổi, nàng , nữ nhân sinh con nguy hiểm, ." Tống Dập chút khác thường, năng lộn xôn.
"Được , thật hiểu nỗi lo của ngươi, dù đây ngươi cũng từng những trải nghiệm và ký ức , cũng thông cảm với những gì ngươi trải qua, nhưng mỗi là một cá thể khác , ngươi thể vì từng tổn thương như mà quyết định, giống nàng ." Cố Tâm Nguyệt cố gắng giữ cho giọng điệu của khách quan và công bằng.