Vừa dứt lời, ánh mắt của đồng loạt về phía xe ngựa nhà họ Cố.
, hình như nhà họ Cố mang theo ít lương thực. Nếu cùng lên đường, ắt hẳn giúp đỡ lẫn .
Nhìn nhà họ Cố già trẻ, còn một mới mang thai, chừng sẽ kéo chân . Nếu bọn họ lấy chút lương thực chia thì làm ?
Vì thế, liền bàn tán xôn xao, như thể nếu nhà họ Cố chủ động lấy lương thực chia, sẽ đuổi bọn họ khỏi đoàn .
Trưởng thôn thấy , lên đường mà đoàn trở nên hỗn loạn như , khỏi nổi giận.
Hắn lớn tiếng quát: "Ai dám cướp? Bây giờ cướp thử xem?"
"Các đừng quên, Tống Dập chính là duy nhất trong thôn chúng chữ, lúc chúng ngoài thể tránh khỏi việc nhờ bọn họ đưa ý kiến, các ngươi giỏi lắm, còn lên đường mà tính đến chuyện chia lương thực của , như khác gì cướp bóc?"
Trưởng thôn gầm lên một hồi, mới bình tĩnh . Mọi cúi đầu, gì nữa.
Thấy cuối cùng cũng còn đưa yêu cầu vô lý nữa, coi như miễn cưỡng chấp nhận cùng nhà họ Cố lánh nạn, trưởng thôn kêu gọi chuẩn lên đường.
Lúc , nhà họ Cố và Tống Dập vẫn luôn lạnh lùng bên cạnh bước .
Tống Dập lên tiếng : "Trưởng thôn, đa tạ sự tin tưởng của ngươi nhưng chúng bàn bạc , chúng sẽ cùng lánh nạn nữa, đường khác thể cùng mưu cầu, hãy đường riêng của !" Trưởng thôn thì sửng sốt, đó mới phản ứng : "Điều ... Trên đường lánh nạn vượt núi băng rừng, quãng đường gian nan, dù thì đông vẫn mạnh hơn, mặc dù các nhiều nam nhân nhưng già hài tử cũng nhiều, tự riêng e rằng sẽ càng khó khăn hơn."
Cố lão đầu cũng lên tiếng từ chối: "Không cần, nếu đều cùng chúng , cần cố ép ở cùng khiến đều vui!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-183.html.]
"Được ." Trưởng thôn thấy Cố lão đầu cũng , cũng tiện ép buộc nữa: “Các định ?" "Tạm thời chúng sẽ theo hướng phủ Thanh Châu , đến đó xem tình hình tính tiếp." Tống Dập trả lời qua loa.
"Được , chúng định về phía nam, cũng qua phủ Thanh Châu, đường các ngươi thể cùng chúng , cũng tiện giúp đỡ lẫn ." Trưởng thôn một nữa ngỏ lời mời.
"Được, lên đường thôi."
Thôn dân lượt lên đường.
Nhà nọ nối nhà .
Sương sớm vẫn tan, nhiệt độ vẫn thấp.
Cố Tâm Nguyệt đặt Tiểu Hắc ở giữa để sưởi ấm cho hai , dùng chăn bông bọc , thỉnh thoảng lén cho hai hài tử uống chút nước nóng, ăn chút đồ ăn.
Đi hai canh giờ, mặt trời càng lúc càng cao.
Nhiệt độ mới dần tăng lên.
Những đầu bắt đầu kêu mệt.
Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt theo suốt một chặng đường, đường chăm sóc hai hài tử để chúng lạnh đói, còn dỗ dành hài tử, an ủi tinh thần chúng, khỏi cảm thấy thương xót.
Hắn sang nàng: "Tâm Nguyệt, nàng lên xe ngôi một lát, nghỉ ngơi một chút."
"Không cần." Cố Tâm Nguyệt lập tức từ chối: "Sắp đến trưa , lẽ đội ngũ phía cũng dừng nghỉ ngơi, đến lúc đó chúng cũng tìm một chỗ nghỉ ngơi là , mệt.”