Bà tát nàng một cái: "Được lắm Tiền Thị, bây giờ ngươi còn mặt mũi đến đây, lúc ngươi thì thai, cho dù bây giờ thai thì liên quan gì đến chúng và Nhị Dũng? Ai hài tử là của ai?"
"Mẫu - lúc thì thai còn quá nhỏ, cũng là bình thường, mấy hôm đến trấn khám đại phu , đại phu rằng thai năm tháng, chỉ là ăn uống nên bụng to."
Hứa Thị mặc dù tin nhưng vẫn nhịn liếc bụng nàng , bụng nàng vẻ to thật.
Chẳng lẽ thực sự khả năng đó ?
Cố Tâm Nguyệt tin liền chạy đến, nàng đỡ Hứa Thị đang run rẩy vì tức giận, nhắc nhở: "Không trong nhà nhị ca mời đại phu đến khám cho tẩu tử ? Để đại phu khám cho nàng tính."
Hứa Thị , mới bình tĩnh .
, để đại phu khám .
Tiền Thị đại phu, khỏi sợ hãi.
Nàng chân Cố Nhị Dũng khỏi hẳn, nhà họ Cố thiếu lương thực, mới động lòng về.
Nhà họ Tiền chỉ đối xử với nàng khi nàng mới về, đó bọn họ nảy sinh ý định bắt nàng cải giá để lấy tiền sính lễ.
Cải giá thì cũng đành, nhưng mà bà mối giới thiệu là những nam nhân già nua, xí, chỉ tiền sính lễ cao.
Nàng nên lén lút tự tìm một trong thôn.
Ai ngờ, nàng mang thai, đối phương liền chối bay chối biến.
Bây giờ lánh nạn, mẫu nàng thấy thể làm gì nàng , nuôi thêm hai miệng ăn, bà liên bày cho nàng một kế, về tìm Cố Nhị Dũng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-180.html.]
Tiền Thị thầm câu nguyện, đại phu sẽ thực sự thể tháng thai chứ?
Hứa Thị bình tĩnh , đợi đại phu , lập tức sắp xếp cho Tiền Thị bắt mạch.
Một lúc , đại phu của Hồi Xuân Đường khẳng định chắc nịch: "Thực sự thai, ba tháng !"
Tiền Thị , cả lảo đảo: "Không , đại phu, ngươi xem , là năm tháng ."
"Nói bậy, hành nghề y mấy chục năm, nếu ngay cả chuyện mà phân biệt , chẳng là trò saol" Nói xong, đại phu lên xe ngựa mà nhà họ Cố thuê, rời .
Thấy chuyện rõ ràng, Hứa Thị cũng khách sáo, trực tiếp cầm chổi đuổi : "Cút cho , còn dám đến nữa, thấy một sẽ đánh một , mặc kệ trong bụng ngươi gì!"
Cố Nhị Dũng cũng xách ném nàng ngoài cửa, chán ghét lau tay: "Cút! Nếu đừng trách khách sáo."
Tiền Thị thấy chiếm lợi, nàng nghiến răng, tức giận bỏ .
Người Cố gia tiếp tục chất đồ lên xe.
Chăn chiếu, quần áo, xoong nồi chảo chén, chỉ cần là thứ thể mang , Hứa Thị đều bỏ .
Mặc dù chuẩn quần áo giày dép mới, nhưng đường chạy nạn, bọn họ vẫn mặc quần áo giày dép cũ .
Mặc rách thì vứt luôn.
Còn đồ mới, đợi lên núi, còn dân tị nạn nữa thì bọn họ mới lấy mặc.
Cố Tâm Nguyệt cũng .
Nghĩ đến việc núi chẳng gì, mua kim chỉ cũng dễ, vì , nàng cũng bỏ một cây kim nào, huống chỉ bây giờ diện tích trong gian cũng rộng hơn nhiều. Những thứ tạm thời dùng đến, nàng đều nhét hết gian.