Ngay cả khi hôm nay Cố Tâm Nguyệt chủ động bày trò để Lưu Thị chia gia sản, cũng sẽ tìm cơ hội để chia.
Hai mỗi một suy nghĩ, trầm ngâm một lúc thì thấy tiếng động bên ngoài.
"Tống Dập, Cố Tâm Nguyệt, hai đây!"
Cố Tâm Nguyệt liếc mắt hiệu cho Tống Dập cứ im, sải bước : "Đại tẩu, chuyện gì ? Sáng sớm gọi đến đây? Không làm lỡ bữa sáng của chứ?"
Cố Tâm Nguyệt thấy Lưu Thị gọi nhiều đến như , phản ứng đầu tiên là tối qua Lưu Thị công phu mèo ba chân của nàng đánh nên dọa sợ ? Chia gia sản mà còn kéo nhiều đến chứng kiến?
Mọi thấy Cố Tâm Nguyệt như biến thành một khác, mặc dù nàng vẫn mặc bộ quần áo cũ của hôm qua nhưng rõ ràng khác hẳn.
Lúc , mới nhớ hồi nhỏ Cố Tâm Nguyệt cũng xinh xắn, khi ngốc nghếch mới dần trở nên xí.
Xem nàng ngốc thực sự khỏi bệnh.
Hầu hết trong đám đông hôm qua đều đến ăn "kẹo hỉ" của Cố Tâm Nguyệt, ai nấy đều ùa phụ họa: "Không , đại tấu của ngươi tìm trưởng thôn, rằng hai tẩu các ngươi bàn bạc xong xuôi chuyện chia gia sản."
Hứa Thị bỗng nhiên chen đám đông, thấy khuê nữ trắng trẻo xinh , bà cũng sững sờ: "Khuê nữ, đại tẩu của con đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-18.html.]
Bà ủng hộ việc chia gia sản, dù Tống Dập cũng khá lên nữa, tranh thủ chia gia sản khi Tống Dập tắt thở, lúc đó ít nhiều cũng còn chút của cải.
Bà chỉ lo Cố Tâm Nguyệt Lưu Thị bắt nạt , nếu thì tại nàng mới gả , sáng hôm náo loạn đòi chia gia sản.
Cố Tâm Nguyệt vỗ tay Hứa Thị, đáp bà một ánh mắt bảo bà cứ yên tâm, : "Đại tẩu, tẩu chúng bàn bạc xong xuôi chuyện chia gia sản ?"
Sau đó, nàng tỏ vẻ tủi pha chút đau buồn: "Trưởng tẩu như mẫu , nếu đại tẩu chúng bàn bạc xong xuôi, thì chúng bàn bạc xong xuôi, đại tẩu chia thì chia thôi."
Nói xong, nàng liền vùi đầu vai Hứa Thị.
Hứa Thị hiểu ý, kéo giọng hét lớn: "Nhà ai mà trưởng tẩu ngang ngược như bà bà nhà chồng chứ? Vừa mới gả ngày hôm qua mà hôm nay chia gia sản? Nào nào nào, ngươi xem chia thế nào? Hôm nay mà ý, đừng trách nhà họ Cố chúng nể mặt hàng xóm."
Thôn dân xong cũng đồng cảm: " , đúng , Tống đại tấu vội vàng ."
" , các ngươi xem, cửa bếp còn khóa chặt, là phòng ai."
"Nhà Tống Dập thật đáng thương, đây cũng kiếm ít tiên, giờ sức khỏe liền ghét bỏ ngay."
Gương mặt Lưu Thị lúc xanh lúc đỏ: "Các ngươi bậy bạ gì ? Phụ mẫu đều còn, Tống Dập cưới thê tử, dựa mà còn bám lấy chúng buông? Nhà chúng hai lớn, một làm công, một làm ruộng, hai hài tử đều lớn , việc nhà đều thể làm , còn nhà Tống Dập thì , một ốm yếu và hai đứa trễ chẳng làm gì, giờ Cố Tâm Nguyệt là từng làm việc. Lại cùng một mẫu sinh , dựa mà bọn họ dựa chúng để sống, nếu các ngươi thấy đáng thương thì kéo bọn họ vê nhà các ngươi ?"