Mà giờ đây, đại tẩu khả năng thai.
Cho dù nàng xe thì tình hình đường lánh nạn cũng mấy khả quan.
Trong tình huống như , một gia đình lớn như , già, trẻ, thực sự thích hợp cho việc xa.
Cố Nhị Dũng cau mày, chìm suy nghĩ.
Một lúc , chợt vỗ mạnh đùi, lớn: "Cha, mẫu , hai còn nhớ ? Lúc con mười mấy tuổi, ham chơi sâu trong núi, đó một ngày một đêm mới về?"
"Có chuyện đó, lúc đó suýt dọa c.h.ế.t và cha con, đó thôn dân lên núi tìm cả một ngày mới gặp con xuống núi." Hứa Thị nhớ .
" , đó con lạc, trèo lên một vách đá cao, đó con cao mới tìm hướng về thôn, lúc đó con về phía xa thì phát hiện phía Đại Thanh Sơn thực một thung lũng đất trống, còn một con suối nhỏ rộng chảy qua, lúc đó con nghĩ, nếu chiến loạn thì thể trốn đến đó để tránh cũng tệ."
"Thật ?” Những còn xong, khỏi ngạc nhiên.
"Ừ, đó thời gian trôi qua lâu, con quên mất chuyện , hôm nay nhắc đến, con mới nhớ ." Cố Nhị Dũng khẳng định chắc nịch: "Vậy thì, hai ngày nữa tuyết tan, con sẽ dò đường ."
“Ta với nhị ca, lúc đó hai chúng sẽ bàn bạc để vạch lộ trình." Tống Dập cũng lên tiếng.
" vẫn lời đồn rằng trong Đại Thanh Sơn dã nhân ? Lỡ như gặp thì nguy hiểm ?" Hứa Thị vẫn yên tâm.
Dù , nếu theo lánh nạn thì những khó khăn đường đều thể tưởng tượng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-178.html.]
nếu sâu trong núi thì nguy hiểm đều là điều . "Mẫu , mẫu yên tâm, con Đại Thanh Sơn nhiều như , từng thấy dã nhân nào cả, hơn nữa con và Tống Dập cùng , chúng con sẽ chọn một con đường an nhất để ." Cố Nhị Dũng thấy Hứa Thị yên tâm, liên lên tiếng an ủi.
"Được , các con lên núi, chuyện cẩn thận, nếu thì thôi, chúng sẽ tính toán khác." Hứa Thị tiếp tục dặn dò.
Đợi đến khi tuyết lớn tan sạch, thôn dân lượt bắt đầu lên núi tìm đồ ăn.
Tống Dập và Cố Nhị Dũng cũng lên đường sâu núi để dò đường.
Hầu hết các loài động vật núi vẫn đang ngủ đông, thứ trong núi đều tĩnh lặng.
Dưới chân núi vốn ít rau xanh mọc lên, tuyết mùa xuân rơi xuống, ít rau xanh cũng đóng băng chết, khi mặt trời chiếu thì héo úa.
Mặc dù , thôn dân vẫn kiên trì lên núi mỗi ngày, vỏ cây và lá cây chân núi cũng dần trở nên thưa thớt.
Cố Tâm Nguyệt sự đổi rõ rệt của ngọn núi lớn, tăng tốc độ làm việc tay.
Lo lắng khi núi sẽ tìm thấy nguồn nước, nàng tìm một vài chiếc vại muối chua dùng đến, rửa sạch để trong gian, lén tích trữ ít nước sạch đó.
Nàng làm ít bánh bao và bánh màn thầu, bánh bao dễ hỏng nên nàng cất trong gian, còn bánh màn thầu thì để bên ngoài làm lương khô.
Nàng nấu một nồi cơm lớn, bọc trứng vịt muối bên trong, làm thành từng nắm cơm để trong gian.
Nhân lúc trời , Cố Tâm Nguyệt làm thêm chút mì sợi nhỏ để trong sân phơi, chuẩn phơi thành mì sợi, đến lúc đó ở trong núi chỉ cần lấy nấu là thể ăn .