Nhiệt độ giảm mạnh, mặc dù đốt chậu than nhưng khi cởi bỏ áo ngoài, chui chăn vẫn thấy lạnh.
Cố Tâm Nguyệt quấn chặt chăn, co trong, lưng về phía Tống Dập.
Người xưa câu, đầu xa lạ, quen thuộc.
đầu của cả hai bọn họ đều diễn trong trạng thái mơ màng, còn như bây giờ tỉnh táo thế , ngược nàng chút ngượng ngùng.
Hơn nữa, một lát nữa tuyết lớn sẽ rơi, Cố Tâm Nguyệt chỉ nghĩ đến chuyện sắp chạy nạn, nàng còn tâm trạng nào nữa?
Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt ngủ xa như , dường như đang cố tình tránh , cũng tiện qua, đành ngoan ngoãn nửa giường của .
Bầu khí ngượng ngùng kéo dài bao lâu.
Không lâu , bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng "ầm âm" lớn.
Cố Tâm Nguyệt nhịn mà giật , nghĩ thầm cái gì đến cũng đến.
Tống Dập tưởng nàng sợ sấm sét, liên chủ động dựa gần: "Không , chỉ là sấm sét mà thôi." Cố Tâm Nguyệt , lẩm bẩm: "Tiếng sấm to như , làm hai hài tử sợ , là xem thử?"
"Không cần , chúng ở ngay bên cạnh, nếu sợ thì động tĩnh , nàng kỹ xem." Tống Dập nắm lấy tay nàng, cho nàng dậy.
Cố Tâm Nguyệt lắng thật kỹ, quả nhiên bên cạnh tiếng động gì.
Xem hai hài tử ngủ say.
Lại kỹ, trong chăn dường như tiếng gì đó đang đập?
Trong bóng tối, Cố Tâm Nguyệt theo âm thanh yếu ớt đó, đó sờ thấy một bức tường xa lạ mà quen thuộc.
Cả Tống Dập căng cứng.
Cố Tâm Nguyệt: Ta thật sự cố ý, ngươi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-172.html.]
Tiếng gió bên ngoài cửa sổ càng lúc càng gấp gáp. ...
Một lúc lâu .
Tống Dập mới lưu luyến rời ngoi đầu khỏi chăn, giọng trầm thấp mang theo một chút nóng bỏng khó tả: "Ta ngoài đun nước cho nàng nhé?”
"Không cần , bên ngoài lạnh lắm, cứ ngủ như ." Cố Tâm Nguyệt thở hổn hển ngừng.
Nói xong, nàng nhanh chóng ngủ . .... Ngày hôm .
Sáng sớm thức dậy, bên ngoài thôn và những ngọn núi xa xa đều phủ một lớp tuyết trắng dày.
Tống Thanh Hoan giúp hai hài tử mặc quần áo, đó chủ động đến bếp giúp Cố Tâm Nguyệt nhóm lửa.
Thấy sắc mặt tẩu tử hồng hào, dường như còn tươi tắn hơn hôm qua.
Tống Thanh Hoan hiếm khi thấy chút vui vẻ, nàng nhẹ giọng hỏi: "Tẩu tử, tối qua ngủ ngon ? Có lạnh ?”
"Khụ, cũng , ca ca ở đây, lạnh lắm." Cố Tâm Nguyệt nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp . Nửa đêm hôm qua thời tiết thực sự lạnh nhưng chỉ cần đến gần Tống Dập, dường như lò sưởi ấm áp.
Nàng liền vô liêm sỉ ôm ngủ gần nửa đêm.
Sáng nay thức dậy, nàng vẫn còn cảm thấy ấm áp.
Tống Thanh Hoan nhịn bật , nhỏ giọng : "Xin , nhịn ."
Vẻ mặt hồi tưởng của tẩu tử quả thực hiếm thấy.
Sau khi tỉnh táo, Cố Tâm Nguyệt mới nhận trêu chọc, nàng ha hả cho qua chuyện, vội vàng chuyển chủ đề.
Tuyết lớn kéo dài cả ngày. Buổi tối, Cố Tâm Nguyệt trèo lên giường, nghiêm túc cảnh cáo bản trong lòng kiểm soát đôi tay.
Vào thời điểm quan trọng , nàng bàn bạc kỹ với Tống Dập để chuẩn .
Sau khi chỉnh sắc mặt, Cố Tâm Nguyệt hỏi Tống Dập: "Tống Dập, tuyết lớn như hiếm lắm , lúa mì đồng xanh , tuyết lớn như , cây cối đóng băng, e rằng mùa màng còn hy vọng.”