Tống Dập vội lên tiếng: "Nhị ca, tam ca, cùng các ngươi xem ."
"Khoan , còn ăn sáng mà." Cố Tâm Nguyệt vội kéo Tống Dập : “Nhị ca, tam ca, các ca ca cũng ngôi xuống uống chén gừng đường đỏ , kẻo lát ngoài sẽ lạnh cóng mất."
Ba nam nhân to lớn Cố Tâm Nguyệt bắt ăn sáng, uống thêm chén nước gừng, lúc mới cho ngoài.
Trước khi , nàng còn lấy bộ quần áo dày nhất bắt Tống Dập mặc . Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh bên cạnh mà mắt giật giật.
"Muội , thế thì quá đáng lắm, chúng làm mà." Cố Tam Thanh trêu chọc.
Cố Tâm Nguyệt liếc xéo một cái, rõ ràng nàng chỉ sợ cảm lạnh mà thôi.
Sau khi ba , Cố Tâm Nguyệt lập tức đóng cửa, tiếp tục ở trong nhà trú đồng.
Đến giữa trưa, gió tuyết bên ngoài ngừng.
Mặt trời cũng ló dạng.
Cố Tâm Nguyệt nảy ý định ngoài dạo.
Thời gian , nàng nhân lúc nước trong bể đóng băng mà tích trữ ít đá sạch trong gian.
Nàng định đợi đến mùa hè nắng nóng sẽ lấy làm đá bào ăn.
đá trong bể đóng quá ít nên nàng mới ngoài dạo, nếu thể lấy vài tảng đá lớn ở sông thì để dành đến mùa hè dùng để hạ nhiệt cũng tệ.
Sau khi cho hai hài tử ăn trưa xong, để dành cơm trong nồi cho Tống Dập, Cố Tâm Nguyệt mặc thật ấm ngoài.
Con đường nhỏ ven sông dẫn đến thôn đóng băng cứng ngắc, Cố Tâm Nguyệt mất nửa ngày mới đập vài tảng đá nhỏ xíu đáng thương cất gian. Nàng còn tiếp tục, bỗng nhiên thấy tiếng chế nhạo từ bên bờ vọng .
"Ồ, còn tưởng là đứa ngốc nào chứ, giữa mùa đông thế mà đây chơi đá ?”
Nàng đầu , thấy Dương Tuyết Cầm một bờ, khoanh tay , mặt đầy vẻ chế nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-155.html.]
Cố Tâm Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ để ý đến nàng .
Nàng bèn dậy định ởi lên bờ.
Dương Tuyết Cầm thấy nàng kiêu ngạo thèm để ý đến , nàng khỏi tức giận: "Cố Tâm Nguyệt, ngươi gì mà kiêu ngạo chứ? Chỉ là làm kế mẫu cho , ngươi vui mừng lắm ? Cũng chỉ là thế của khác mà thôi."
Cố Tâm Nguyệt cong môi, lạnh một tiếng: "Phải ? Ta thấy ngươi cũng khá ghen tị đấy, còn tưởng ngươi lén lút ghen ghét chứ, thì ngươi thèm ."
"Ngươi..." Dương Tuyết Cầm bỗng nhiên trúng tim đen, khỏi tức giận hổ.
Nàng đang định xông lên đẩy thì bỗng nhiên thấy tiếng quát ngắn ...
"“Dừng tay!”
Cố Tâm Nguyệt bên phản ứng kịp, nàng vội vàng cúi , Dương Tuyết Cầm trượt chân, ngã thẳng xuống mặt băng.
Tống Dập vội chạy đến, kéo Cố Tâm Nguyệt lên bờ: "Nàng chứ? Tại chạy mặt băng thế."
Cố Tâm Nguyệt lắc đầu, : "Không , buồn quá nên ngoài dạo."
Tống Dập yên tâm, trái , thấy nàng dính chút bùn đất nào, mới yên tâm.
Vừa từ xa, thấy nàng mặt băng.
Hồn như lìa khỏi xác.
Đặc biệt là khi thấy Dương Tuyết Cầm định xông lên đẩy nàng.
Bên , Dương Tuyết Cầm ngã nhào xuống mặt băng, nàng giãy giụa mãi cũng dậy .
Nàng đầu , thấy Tống Dập đang quan tâm vây quanh Cố Tâm Nguyệt quan sát nàng.
Nàng khỏi bùng nổ cảm xúc: "Tống đại ca, giúp với, kéo lên , ngã dậy nổi."