Vừa mở mắt , nàng liền đối diện với ánh mắt đầy tình cảm của Tống Dập.
Cố Tâm Nguyệt giật , nhịn thốt lên: "Tại ngươi về giờ ?"
Tống Dập vội vàng đưa ngón tay lên môi, hiệu nhỏ giọng: "Không , nàng ngủ tiếp , sang phòng bên.”
Cố Tâm Nguyệt thấy ướt đẫm nước tuyết, nàng vội vàng mặc quần áo dậy: "Phòng bên lạnh, ngươi mau cởi quần áo lên giường sưởi ấm , rót nước nóng cho ngươi ngâm chân.” Nói xong, để Tống Dập phản đối, Cố Tâm Nguyệt vội vàng dậy.
Tối qua nàng cố ý đun nhiều nước nóng hơn, để bếp than phòng bên, sợ hai hài tử nửa đêm khỏe, đun nước gấp kịp, khéo lúc dùng .
Lúc Tống Dập cởi áo ngoài, một bóng đen lập tức nhảy khỏi lòng .
Cố Tâm Nguyệt giật : "Cái gì thế?"
Tống Dập khẽ: "Ta nhặt một con ch.ó con cóng đường, ngờ lúc nó vui vẻ như thế." Hoài Cẩn và Tử Du thấy tiếng chó sủa cũng lập tức tỉnh dậy: "Cha, cha về !"
"Ừ, hai đứa ở nhà ngoan ?" Tống Dập giường, tận hưởng cảm giác ngâm chân nước nóng, với hai hài tử.
"Hôm qua con sốt cả ngày, may mà mẫu , mẫu cho con uống thuốc ngọt, còn chăm sóc con cả ngày, đến tối con khỏi." Tử Du vội vàng nũng nịu.
Hoài Cẩn lên tiếng xác nhận: " , hôm qua sốt."
Tống Dập , vội vàng đưa tay lên sờ trán Tử Du, thậm chí còn quên mất tay vẫn còn lạnh. Cố Tâm Nguyệt thấy , vội vàng đưa tay kéo : "Tay ngươi lạnh quá, nãy thử , ."
Lúc Tống Dập mới dừng tay: "Tâm Nguyệt, hôm qua nhờ nàng, nàng vất vả ."
Cố Tâm Nguyệt xua tay: "Không , ngươi mau lên giường , nếu lát nữa ngươi cảm lạnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-151.html.]
Tống Dập sợ lây lạnh cho ba nên cách xa ở đầu bên .
Thấy nhà cửa bình yên vô sự, cảm giác mệt mỏi ập đến, lâu trong mơ màng. Trận tuyết lớn bên ngoài cuối cùng cũng dừng buổi sáng.
Cố Tâm Nguyệt lo lắng Tử Du hôm qua cả ngày ăn gì sẽ đói bụng nên dậy sớm nhóm lửa trong bếp.
Nàng nấu một nồi cháo gừng đường đỏ nhỏ, để trong nồi đất bếp giữ ấm.
Ngoài , nàng còn thái một miếng thịt tươi, lấy một quả trứng bắc thảo, nấu nửa nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo.
Nàng lấy từ trong gian mấy miếng bánh hấp.
Mang hết trong nhà.
Hoài Cẩn và Tử Du thức dậy từ lâu, vì Cố Tâm Nguyệt cho chúng xuống giường nên chúng giường trêu đùa và chơi với con ch.ó nhỏ đất.
Sau khi Cố Tâm Nguyệt mặc quân áo bông dày cho hai hài tử, rửa tay bằng nước nóng, chúng mới rời khỏi giường ấm.
Tống Dập thấy tiếng động cũng từ từ tỉnh dậy.
Sau khi ăn xong cháo thịt nạc trứng bắc thảo nóng hổi và bánh hấp mềm mại, hai hài tử cầm cái "chén chó” đó mang từ nhà họ Tống đến, cho con ch.ó nhỏ ăn nốt phần cháo thịt nạc còn thừa.
Hoài Cẩn lau cho con ch.ó nhỏ, về mặt vui mừng Tống Dập: "Cha, con thể nuôi con ch.ó đen ?”
Tử Du cũng dùng giọng trẻ con đáng yêu năn nỉ Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu , con và ca ca cùng nuôi con ch.ó đen ?”
Xem hai hài tử nghĩ tên cho nó .
Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt , cùng đồng thanh : "Được."