Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ của , cả nhà lập tức quyết định ngày mai sẽ đến Đa Vị Lâu bán công thức.
Ngày thường, Cố Tam Thanh là quen thuộc nhất với Đa Vị Lâu, đầu óc cũng thông minh, việc cùng đương nhiên rơi tay .
Tay Tống Dập mới khỏi, càng nóng lòng bù bộ truyện tranh bỏ dở mấy ngày nên ở nhà.
Để làm phiền , Cố Tâm Nguyệt định sẽ mang theo hai hài tử Hoài Cẩn và Tử Du. Trước đó, nàng hứa với hai hài tử rằng khi nào kiếm tiền, nàng sẽ dẫn chúng dạo phố.
Dù thì dạy công thức cũng mất nhiều thời gian.
Khi Tân Tranh đến tửu lâu, bốn đợi ở phòng riêng lầu một lúc.
Diêu chưởng quầy thẳng lên lầu, gõ một bên cửa, trực tiếp mở cửa mời .
Ngay khi Tần Tranh bước cửa, ánh mắt vô thức dừng ở Cố Tâm Nguyệt đối diện cửa, chỉ thấy nàng dậy một cách thoải mái, nở nụ lịch sự nhàn nhạt với ở cửa .
Đôi mắt hạnh như nước hồ trong vắt, lấp lánh.
Một nốt ruồi son khóe mắt làm tôn lên làn da trắng mịn tì vết.
Tân Tranh chỉ cảm thấy thở khựng , đôi chân như đóng đỉnh tại chỗ, thể cử động.
Cố Tam Thanh ở bên cạnh thấy , vội vàng che Cố Tâm Nguyệt với vẻ vui, đến mặt hai , chắp tay : "Nếu Tân công tử đến , chúng hãy bắt đầu luôn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-108.html.]
Tần Tranh bừng tỉnh, trong nháy mắt tỉnh táo , bình tĩnh xuống một bên.
Diêu chưởng quầy thấy , liền giới thiệu đôi bên với .
Sau đó trực tiếp : "Hôm nay làm phiền Cố nương tử và Cố đích đến một chuyến, thực là Đa Vị Lâu chúng thấy hạt dẻ rang đường mà nhà họ Cố bán ở trấn lúc hương vị tuyệt, nên Tân tam thiếu gia chúng đích chuyện với hai vê việc rang hạt dẻ."
Cố Tâm Nguyệt để ý đến việc Tân Tranh thất thần.
Dù hôm nay, nàng đến đây là để kiếm tiền nên nàng thẳng: "Nếu Tần công tử và Diêu chưởng quầy ăn thử hạt dẻ rang đường của chúng , lẽ cũng cân chúng giải thích thêm nữa, Tần công tử định trả bao nhiêu tiền để mua công thức của chúng ?”
Lúc Tần Tranh bình thường trở , về dáng vẻ một thương nhân thông minh cộng thêm vẻ công tử hào hoa giống như ngày thường.
Hắn vốn tưởng rằng đến đàm phán kinh doanh hôm nay sẽ là một nam tử, dù thì rang hạt dẻ cũng là một công việc nặng nhọc.
Không ngờ chủ sự là một nữ nhân? Hơn nữa nàng mặc dù tuổi lớn nhưng khí chất thanh nhã hiếm , bên cạnh nàng còn hai hài tử 3 - 4 tuổi. Hắn khỏi càng thêm tò mò.
Hắn vốn tưởng rằng đối phương vui vẽ đồng ý đến bán công thức, chắc chắn nàng sẽ giới thiệu nhiệt tình về nghề thủ công tỉnh xảo truyền từ tổ tiên của .
Hắn ngờ, chỉ thôi ?
Trực tiếp hỏi giá luôn?
Tần Tranh tự cho rằng quen với tình huống lớn, nhưng cũng khỏi khẽ ho một tiếng để che giấu sự thất thần của : "Hạt dẻ rang đường của nhà họ Cố đúng là ngon, hôm nay đến đây cũng là mua đứt công thức rang hạt dẻ của các ngươi, nếu các ngươi đồng ý bán, giá cả thể thương lượng, chỉ là nhà họ Cố các ngươi kiếm sống bằng nghề nữa.”