Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 88: Em nhớ anh rồi - Sự xuất hiện của người đàn ông bí ẩn
Cập nhật lúc: 2024-11-22 00:03:33
Lượt xem: 0
Ngô Tiểu Hinh giật mình tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.
Mở mắt ra, trong phòng tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn của Lôi Lôi và Lâm Linh bên cạnh. Cô đưa tay lên dùng chăn lau mồ hôi lạnh trên trán rồi cuộn mình vào trong chăn.
Trong giấc mơ vừa rồi Tập Phi mà cô tưởng đã quên từ lâu lại xuất hiện.
Khi Tập Phi thực sự xuất hiện trong mơ, nỗi nhớ nhung và đau đớn ấy lại trở nên rõ ràng. Rõ đến mức tim cô vẫn đang đau nhói.
Trong mơ, Tập Phi với nụ cười dịu dàng quen thuộc, nhìn cô từng bước lại gần. Bỗng nhiên, có một người nhảy ra từ sau lưng anh ta. Biểu cảm của người đó rất rõ ràng, là vẻ ngây ngô. Đôi mắt vô hồn, trên khuôn mặt thanh tú mang theo một chút tái nhợt. Khi cô bước tới gần, người đó bỗng mở to miệng đầy răng nanh lao vào cắn động mạch chủ của cô, còn Tập Phi vẫn với nụ cười đó đứng phía sau chậm rãi vẫy tay chào cô, miệng hình thành ba từ “Vĩnh biệt em.”
Sau đó là Lưu Tuyết Kiều, nở nụ cười độc ác chậm rãi tiến lại gần, khi đứng trước mặt cô, vừa cắn thịt cô vừa nũng nịu nói: “Chúng ta cùng chơi trò chơi đi, em không chơi với tôi là tôi cắn em đấy.”
Cô có thể nghe rõ âm thanh khi da thịt mình bị xé ra, khi mạch m.á.u bị cắn đứt phát ra tiếng vang giòn giã.
Mọi thứ quá chân thực, khiến cô không phân biệt nổi giữa thực tế và mơ mộng.
Lấy lại bình tĩnh, Ngô Tiểu Hinh đã không còn buồn ngủ. Tập trung ý thức, cô bước vào không gian.
Khi trước mắt dần trở nên rõ ràng, cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Ngô Tiểu Du.
“Tiểu Hinh, chị không sao chứ?”
Cô lắc đầu, bước qua Ngô Tiểu Du, bước trên bãi cỏ mềm mại nhìn hồ nước trong xanh ở phía xa, nhịp tim vừa sôi trào lúc nãy bắt đầu bình tĩnh lại.
Trên lớp đất đen, không biết đã trải qua bao nhiêu đợt trồng trọt, hiện giờ là vụ ngô và bí đỏ. Vài chú gà con “cục tác” vui đùa mổ lớp đất đen, bên cạnh là một con heo nằm bên dưới hàng rào mới xây bên hồ nước. Nó khò khè cử động đôi tai to phủ trên đó một lớp sương mát.
Những thứ này đều được thu thập từ những ngày trước, lúc đó còn lo sợ chúng sẽ biến dị, may mắn là sau khi nuôi trong thời gian dài như vậy, mọi thứ đều bình thường. Có lẽ do tác động của nước hồ hoặc không gian, cả thực vật lẫn động vật đều rất khỏe mạnh.
“Tiểu Hinh. Nơi này không an toàn. Chị nên tìm thời gian để rời đi.” Ngô Tiểu Du đi theo phía sau Ngô Tiểu Hinh, vẻ mặt lo lắng khi nhìn thấy cô không những không giảm mà càng đậm nét, ngập ngừng mấy lần rồi cuối cùng cũng nói ra.
“Chị biết.” Thật ra không cần Ngô Tiểu Du nói, chính cô cũng cảm thấy mệt mỏi. Không phải là thân thể mà là trái tim. Mưu tính, nghi kỵ không ngừng, còn phải cảnh giác với tất cả những ai đến gần mình. Thật sự rất mệt.
Nhưng… rời khỏi nơi này thì nhất định sẽ quay trở lại mặt đất, một lần nữa đối mặt với nguy hiểm vây quanh. Cô không biết liệu mình có thể kiên trì hay không. Hơn nữa, còn có mẹ Lan Lan và những người cần cô bảo vệ, để họ ở lại căn cứ cũng giống như thả cừu vào bầy sói.
“Nhưng nếu chị không rời đi bây giờ thì ngược lại sẽ tăng thêm nguy hiểm cho họ.” Ngô Tiểu Du vội nói, sau đó bước tới trước mặt Ngô Tiểu Hinh, nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp: “Mục tiêu của những kẻ dòm ngó là nhắm vào những người có sức chiến đấu như chị, nếu các chị tiếp tục ở đây, chỉ làm tăng thêm nguy hiểm không cần thiết cho họ.” Ngừng một lúc, “Và năng lực của chị hiện tại đang ngưng trệ, chị phải nhanh chóng tăng cường khả năng của mình, ở lại đây sẽ không có lợi ích gì, chị hãy nghe lời em đi.”
Ngô Tiểu Du tuy không sống bên ngoài nhưng thông qua sự cho phép của Ngô Tiểu Hinh, cô ấy có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài qua đôi mắt của cô, cũng quan sát được những nguy hiểm mà Ngô Tiểu Hinh có thể không chú ý đến, vì vậy cô ấy biết rõ mức độ nguy hiểm xung quanh họ lớn đến mức nào.
Ngô Tiểu Hinh im lặng, một lúc lâu sau mới nói.
“Chị sẽ về bàn bạc với họ.” Những điều Ngô Tiểu Du nói rất đúng, mẹ Lan Lan và mọi người không có khả năng tự bảo vệ, nếu rời đi có lẽ mới là điều tốt nhất cho họ. Và năng lực, luôn là thứ cô cần phải theo đuổi, sau mấy ngày huấn luyện, cô cảm thấy ngoài Dương Khoát, những người khác đều không tiến bộ là bao.
“Ừm!” Ngô Tiểu Du gật đầu, bỗng như nhớ ra điều gì, vui vẻ reo lên: “Chị chờ chút, em có bất ngờ cho chị đây.” Nói xong, cô ấy chạy về lều tranh, một lát sau, cô ấy ôm một vật tròn xoe màu vàng kim bước tới chỗ Ngô Tiểu Hinh.
“Cái gì đây?” Ngô Tiểu Hinh tò mò, đưa tay chạm vào, cảm giác mềm mại khiến cô có phần không muốn buông, từ tay Ngô Tiểu Du nhận lấy, trong đầu bỗng vang lên giọng nói của chú mèo đen đã lâu không nghe.
“Chủ nhân.”
“À, cái này…” Ngô Tiểu Hinh kinh ngạc mở to mắt nhìn Ngô Tiểu Du.
“He he, là chú mèo nhỏ đó.” Ngô Tiểu Du gật đầu, vui vẻ nhìn vẻ mặt hớn hở của Ngô Tiểu Hinh, quét sạch hoàn toàn vẻ ủ rũ vừa nãy.
“Sao nó lại thành ra thế này?”
Ngô Tiểu Du nhún vai, đột nhiên vẻ mặt cô ấy biến đổi, giữa mày nhíu lại nhìn Ngô Tiểu Hinh.
Cô nhíu mày, ôm chú mèo nhỏ vào lòng, nói vài câu rồi rời khỏi không gian.
Trong bóng tối, một hơi thở lạ xuất hiện trong phòng, Ngô Tiểu Hinh lúc đầu không mở vùng ý thức, nên không biết đó là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-88-em-nho-anh-roi-su-xuat-hien-cua-nguoi-dan-ong-bi-an.html.]
Người đó chỉ đứng trước giường cô, chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng không hề che giấu khiến cô không dám động đậy. Mặc dù trong đêm tối, cô không chắc chắn liệu người đó có phát hiện cô đã tỉnh hay chưa, chỉ có thể giữ nguyên tư thế đó, chờ khi người đó rời đi sẽ nhanh chóng mở vùng ý thức để xem rõ rốt cuộc kẻ lẻn vào phòng giữa đêm là ai?
Sở dĩ cô biết người đó không có ý làm hại mình là vì cô không cảm nhận được chút cảm xúc tiêu cực nào, dường như đối phương chỉ muốn nhìn cô, chỉ đơn thuần là muốn nhìn cô mà thôi
Trong khoảng thời gian kéo dài nửa tiếng đồng hồ, khi khoảnh khắc mà Ngô Tiểu Hinh gần như không chịu nổi nữa, người đó đã di chuyển, đưa tay ra và chạm vào má cô.
Lần này Ngô Tiểu Hinh không thể giả vờ thêm nữa, đôi lông mày cô cau lại thật chặt, mở to mắt ngay lập tức.
Nhưng vì không kích hoạt vùng ý thức, cô chỉ có thể trừng mắt trong bóng tối, giơ tay định đẩy bàn tay đang mơn trớn trên má mình.
Thế nhưng, người đó lại nhanh hơn cô, khi cô chưa kịp động đậy thì anh ta đã thu tay về, và từ cổ họng phát ra một tiếng cười trầm, gợi cảm: “Hừ hừ”.
Lúc này, Ngô Tiểu Hinh xác định người đó có thể nhìn thấy trong bóng đêm. Cô liền ngồi dậy, vừa chuẩn bị hỏi người đó là ai thì cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta gần sát vào má mình. Cùng lúc đó, giữa hai chân mày của cô có một ngón tay lạnh buốt chạm vào, làm cho cô vừa chuẩn bị kích hoạt vùng ý thức thì năng lực đó như bị phong ấn, hoàn toàn không có phản ứng gì.
“Bảo bối à.” Một giọng nói gần như thì thầm vang lên bên tai cô, cùng với cơ thể cô cứng đờ lập tức, anh ta tiếp tục nói: “Đừng vội, rất nhanh thôi em sẽ biết anh là ai, giờ hãy để anh ngắm em thật kỹ.”
Đồng thời, bàn tay kia nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Ngô Tiểu Hinh, khiến cô không thể rút d.a.o găm từ chân ra như dự định ban đầu.
Lần này Ngô Tiểu Hinh không thể giữ bình tĩnh được nữa, đôi mắt hoảng sợ nhìn vào bóng tối.
Anh ta có thể biết cô đang nghĩ gì, thậm chí nắm rõ khả năng siêu năng của cô, có thể phong ấn nó. Người này rốt cuộc là ai!
“Suỵt, bạn của em vẫn còn đang ngủ đấy, gây ồn quá sẽ làm họ thức giấc.” Vừa nói, anh ta lại chạm môi lên má cô.
Mẹ nó chứ, uy hiếp!
Hơn nữa... mặt cô từ khi đến căn cứ chưa rửa lần nào, trên đó bẩn cỡ nào cô còn biết rõ, vậy mà người này thật đáng ghê tởm!
Nghĩ đến đây, dạ dày của Ngô Tiểu Hinh chợt cuộn lên.
“Không ghê tởm chút nào đâu. Bảo bối của anh không có gì ghê tởm cả.” Anh ta như chưa thoả mãn, lại dùng môi ngậm lấy vành tai cô, chậm rãi mơn trớn, rồi mới buông ra: “Bảo bối, anh nhớ em quá.”
“Chết tiệt, anh là ai đây?” Không thể chịu nổi bầu không khí mập mờ này nữa, Ngô Tiểu Hinh vùng tay ra khỏi tay người đàn ông, giận dữ gằn hỏi.
Không ngờ người đàn ông không hề giận dữ, chỉ phát ra tiếng cười trầm, rồi như thể đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng dùng tay vừa bị hất ra vuốt ve nửa bên mặt còn lại của Ngô Tiểu Hinh: “Anh nói rồi, đừng vội, đến lúc rồi, anh sẽ cho em biết anh là ai.”
Sự đụng chạm và giọng nói của người đàn ông này rất lạ lẫm, Ngô Tiểu Hinh xác định rằng cô không quen biết anh ta, nhưng lại có cảm giác như từ sâu trong tâm hồn cô đang run rẩy mỗi khi anh ta chạm vào.
Ngô Tiểu Hinh không nói nữa, cơ thể cố gắng lùi về sau, nhưng không ngờ cô đang nằm sát tường, mặt cô đang hướng ra mép giường, nên khi vừa lùi lại, cô đã đụng phải tường. “Cốp” - tiếng đập đủ lớn để người trong phòng bên cạnh nghe thấy, huống chi là Lâm Linh và Lôi Lôi trong phòng.
“Ưm.” Lâm Linh ngủ ở giường bên cạnh, nghe thấy tiếng động, ngái ngủ hỏi: “Tiểu Hinh, gì vậy?”
“Nhớ nhé, anh chờ em đến tìm anh.” Người đàn ông lập tức bỏ qua Lâm Linh hoàn toàn, tiến sát Ngô Tiểu Hinh, dùng tay xoa vào chỗ đau trên đầu cô sau cú va chạm, giọng điệu có chút thương tiếc nhưng lại lạnh buốt: “Đau lắm nhỉ? Về sau đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi anh nữa, nếu không anh sẽ không kiềm chế được mà làm tổn thương em đấy.”
“Tiểu Hinh?” Lâm Linh không nhận được phản hồi từ Ngô Tiểu Hinh, cuối cùng tỉnh hẳn, nhảy xuống giường định đến kiểm tra. Ở góc giường bên cạnh cửa, từ giường của Lôi Lôi cũng truyền đến tiếng động sột soạt, Ngô Tiểu Hinh đau đến mức phải hít thở sâu, nghe thấy âm thanh này, cố nén đau đớn mà nói khó khăn: “Không sao, vừa ngủ dậy thì đụng vào tường, hai cậu ngủ đi.”
“Ừ, ngủ ra xa tường chút, tường lạnh lắm.” Lâm Linh nghe vậy, yên tâm trở lại giường, vừa xỏ dép vừa dặn dò.
Ngô Tiểu Hinh đáp qua loa vài tiếng, sau khi chắc chắn nhịp thở của hai người đều trở lại bình thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại nghe thấy hơi thở của người đàn ông phả vào mặt mình, giọng điệu vui vẻ thì thầm: “Ngoan, vậy mới phải.” Cuối cùng lại hôn nhẹ lên môi cô: “Sau này anh còn đến tìm em, đừng quá thân thiết với người đàn ông khác nhé, nếu không, anh sẽ phá huỷ những người mà em trân trọng.”
Đôi đồng tử của Ngô Tiểu Hinh co rút lại ngay lập tức, hoảng sợ nhìn về hướng hơi thở của người đàn ông, cổ họng thít lại, phải một lúc sau mới nghiến răng nói: “Anh... vừa nói... cái gì?”
Người mà cô trân trọng, sẽ lại bị phá huỷ?
Không được gần gũi với người đàn ông khác?
Người này không những hiểu rõ mọi thứ về cô mà nghe giọng điệu còn tỏ ra rất thân thiết, như thể có sự đảm bảo về khả năng phá huỷ người mà cô trân quý.
“Hừ hừ.” Người đàn ông không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hôn cô lần cuối rồi nói: “Bảo bối, tạm biệt.”