Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-10-21 14:11:26
Lượt xem: 5
Bây giờ đã là buổi tối, xung quanh tối đen như mực, chỉ có trên đường cao tốc còn lác đác vài ánh đèn mờ nhạt. Vì sợ bị bọn thây ma phát hiện, họ không bật đèn xe, trong khi những chiếc xe phía trước lại mở đèn sáng trưng.
Công bằng mà nói, Thẩm Bân có vẻ ngoài điển trai và quyến rũ, nếu không cố tình ngụy trang để che giấu khí chất cao sang, thì e rằng gã ta sẽ không chỉ nhận được những lời trêu chọc mà còn là sự si mê.
Thẩm Bân chỉ cười ngây ngô, sờ đầu và nói lớn: “Không cần đâu, bọn tôi ở đây chờ là được rồi!”
Ai ngờ, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh lại đẩy mạnh Thẩm Bân một cái, khiến gã loạng choạng vài bước. Tất nhiên, đó chỉ là giả vờ, vì từ lúc tiếp xúc với nhóm người này, gã đã luôn đề phòng, làm sao có thể để một người bình thường không có dị năng đụng vào mình được.
“Không sao, chúng tôi có đồ ăn, mọi người đều là người sống sót, nên giúp đỡ nhau, để các cô gái bị đói, chúng tôi làm đàn ông cũng mất mặt chứ!” Người đàn ông không đợi Thẩm Bân trả lời, đã nhìn về phía Ngô Tiểu Hinh và mấy cô gái: “Các cô gái, đúng không?”
Ngô Tiểu Hinh không tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên đáp: “Cảm ơn, lúc nãy gặp bầy sói, bọn tôi đã ăn thịt sói, tuy mùi vị không ngon lắm nhưng cũng đủ no, tạm thời còn chịu được.”
Câu nói này khiến mấy người kia sững sờ, nhìn Ngô Tiểu Hinh với vẻ không hiểu, không biết cô đang diễn trò gì.
Người đàn ông kia cũng sững người vài giây sau câu nói của Ngô Tiểu Hinh, rồi mới nhận ra trên người mấy người họ toàn là vết máu, mà m.á.u lại có màu đen pha xanh lá, rõ ràng là của những thây ma hoặc động vật đã bị biến dị. Trên đường đến đây, họ cũng từng chạm trán với vài động vật biến dị. Tuy khu vực này chỉ là một thị trấn nhỏ với đa số là ruộng đồng xung quanh, nhưng vẫn có không ít động vật biến dị. Chỉ một con ch.ó biến dị thôi cũng đã khiến họ tổn thất mấy người mới g.i.ế.c được, vậy mà những người này lại gặp cả bầy sói, mà bầy sói còn nguy hiểm hơn chó rất nhiều.
Nghĩ đến việc nhóm của Ngô Tiểu Hinh dám ăn cả thịt sói biến dị, người đàn ông không khỏi rùng mình. Anh ta cũng không chắc liệu thịt biến dị đó có ăn được không, lỡ đâu ăn phải rồi cũng biến dị theo thì đúng là nguy hiểm.
Sau khi suy nghĩ một lúc, thấy mọi người đều đang nhìn mình, anh ta liền cười gượng nói: “Vậy nếu mọi người đã ăn rồi, thì tôi cũng không nói gì thêm. Tôi đi trước nhé!” Vừa nói, anh ta vừa nhìn lại nhóm của họ vài lần, nhưng đột nhiên anh ta nhìn thấy một con mèo biến dị lười biếng đứng ở rìa nóc xe, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm anh ta, rồi phát ra tiếng gầm nhẹ như đang thị uy. Anh ta giật mình hoảng sợ, mồ hôi lạnh túa ra, vội vàng nói “Không quấy rầy nữa” rồi lùi lại, thấy con mèo không đuổi theo, anh ta chạy thục mạng về chỗ nhóm mình, thở hổn hển, nói vài câu với người đàn ông cao lớn, khiến nhóm đó lại quay đầu nhìn về phía Ngô Tiểu Hinh và nhóm của cô.
Ngô Tiểu Hinh vẫn bình thản như không, dõi theo ánh mắt của bọn họ, con mèo biến dị cũng theo hiệu lệnh của cô nhảy xuống phía sau xe. Nhờ có Phí Văn Hiên chắn, họ không thể nhìn thấy gì nữa.
Những người kia không thấy được con mèo biến dị, nên lời của người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia cũng bị nghi ngờ. Một vài người đàn ông gan dạ và một người phụ nữ định qua kiểm tra, nhưng bị người đàn ông cao lớn ngăn lại. Có lẽ chuyện họ ăn thịt sói biến dị cũng khiến anh ta lo lắng, cộng thêm sự xuất hiện của con mèo biến dị, nên là thủ lĩnh của đoàn xe, anh ta quyết định thà tin là có còn hơn là không.
Ngô Tiểu Hinh khẽ nhếch môi, trong ánh mắt lạnh lùng của cô, mí mắt chỉ hơi nheo lại một chút.
Bọn họ chắc sẽ im lặng một thời gian đây.
“Tiểu Hinh, liệu bọn họ có gây rắc rối cho chúng ta không?” Lâm Linh suy nghĩ một lúc, rồi hỏi.
“Có!” Ngô Tiểu Hinh đáp.
“Vậy tại sao còn để cho họ biết?” Câu này là mẹ Lan Lan hỏi.
“Để họ im lặng một thời gian!” Thẩm Bân đáp thẳng thắn, ánh mắt nhìn về phía đám người kia, gương mặt vẫn mang vẻ thản nhiên, thấp giọng nói: “Tôi qua đó xem thử!” Ngô Tiểu Hinh chỉ ừ nhẹ, rồi Thẩm Bân đi về phía đám người kia.
Những người bên đó thấy Thẩm Bân đến gần, lập tức đứng phắt dậy, có người thậm chí còn chĩa vũ khí về phía gã ta. Sự thay đổi trước và sau này khiến Ngô Tiểu Hinh bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-63.html.]
Chỉ thấy Thẩm Bân không biết nói gì với bọn họ, khiến người đàn ông cao lớn nhìn quanh rồi gật đầu, sau đó cả nhóm tiếp tục ngồi quây lại với nhau và ăn uống. Thẩm Bân tự nhiên ngồi xuống, hai người phụ nữ trong nhóm dù có vẻ lo lắng nhưng khi thấy vẻ ngoài điển trai của gã ta, họ vẫn nhích sang hai bên để gã ta có chỗ ngồi vào.
“ Cậu ấy qua đó làm gì vậy?” Mẹ của Lan Lan hỏi.
“Đi nghe ngóng tin tức!” Dương Khoát nhìn Thẩm Bân, sau đó mở cửa xe và đáp hời hợt. Phí Văn Hiên cũng xuống xe lúc này, hai người nhìn nhau rồi đứng cạnh xe, quan sát xung quanh.
“Tiểu Nhã!” Ngô Tiểu Hinh xoay người, nhìn về phía Lý Khánh Nhã, người đang ngồi kẹp giữa Lâm Linh và mẹ Lan Lan, rồi hỏi: “Em có dị năng từ bao giờ vậy?”
Lý Khánh Nhã nghiêng đầu nhìn Ngô Tiểu Hinh, suy nghĩ một lúc rồi cũng lúng túng trả lời: “Em cũng không biết nữa!”
“Thế làm sao em biết mình có dị năng?” Lâm Linh hỏi.
“Sáng nay!”
Sáng nay, cũng chính là lúc họ chuẩn bị rời khỏi thành phố X. Vốn định hỏi kỹ thêm, nhưng lúc này Thẩm Bân đã quay trở lại.
Ngô Tiểu Hinh chỉ mỉm cười với Lý Khánh Nhã và nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nhã giỏi thật đấy!” rồi vươn người ra xoa đầu cô bé.
“Thế nào rồi?” Giọng của Dương Khoát vang lên khi Thẩm Bân bước đến chỗ hai người bọn họ.
“Người đàn ông cao lớn kia tên là Lý Đại Binh, anh ta có một người chú ở căn cứ của người sống sót!” Rồi nhìn về phía Ngô Tiểu Hinh, Thẩm Bân nói tiếp: “Không có thông tin cụ thể nào, giờ chỉ có thể theo họ thôi!”
Ngô Tiểu Hinh gật đầu: “Vậy thì đi theo họ trước đã!” Nhưng khi cô nhìn thấy đống lửa giữa nhóm người kia, liền nhíu mày lại.
“Có thứ gì đó đang tiến lại gần, tốc độ rất nhanh!” Con mèo biến dị trên nóc xe đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai, khiến Ngô Tiểu Hinh giật mình, vội vàng kết nối tinh thần với nó và nhận được thông báo này.
Phí Văn Hiên và hai người kia ngay lập tức cảnh giác, nhìn quanh. Nhưng trời tối đen như mực, chẳng thấy gì cả, song họ vẫn tin tưởng vào lời nói của Ngô Tiểu Hinh.
Ngô Tiểu Hinh dùng sức mạnh tinh thần để dò xét xung quanh. Từ khoảng cách 100 mét về phía bên trái, một thứ gì đó đen ngòm đang tiến lại gần, đôi mắt đỏ rực nổi bật trong bóng tối. Ngô Tiểu Hinh mở mắt ra, quay lại nhìn thấy Lâm Linh cũng đã xuống xe và mở cửa xe.
Mục tiêu của thứ đó là nhóm người phía trước, nhưng cả bọn họ không ai lên tiếng cảnh báo.
Chẳng bao lâu, thứ đó đã lọt vào phạm vi tinh thần của Ngô Tiểu Hinh. Khi cô nhìn rõ mặt mũi của thứ đó, đôi mắt cô lập tức mở to, mồ hôi lạnh không tự chủ được trượt xuống từ trán!
Nhóm người bên kia dường như không nhận ra điều gì bất thường, vẫn cười đùa vui vẻ, hoàn toàn không biết về mối nguy hiểm đang ngày càng đến gần!