Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:52:27
Lượt xem: 9
Chủ nhật, trời âm u
9 giờ tối
Đây là một phòng khách rất lớn, ở giữa là một bộ ghế sofa, hai bên có hai cầu thang trải thảm dẫn thẳng lên tầng hai. Bài trí trong phòng khách đơn giản nhưng không thiếu phần sang trọng, thể hiện rõ gu thẩm mỹ của chủ nhân trước đây.
Bên trong phòng khách, Phí Văn Hiên đang điều trị cho Dương Khoát trong một căn phòng nhỏ gần cầu thang ở tầng một, Lưu Á Nam đứng cạnh hỗ trợ.
Chỉ có bốn cô gái là Ngô Tiểu Hinh, Lôi Lôi, Lâm Linh và Lý Khánh Nhã đang ngồi ở giữa phòng khách trên bộ sofa màu xanh nhạt, chăm chú nhìn Thẩm Bân cùng Lý Tuấn – cậu bé đang nằm gọn trong vòng tay gã ta – đang ngồi đối diện.
"Xin cảm ơn các cô đã cứu Tiểu Tuấn!" Thẩm Bân vuốt ve cậu bé đang nép vào người mình, nở một nụ cười biết ơn về phía mấy cô gái.
Ngô Tiểu Hinh liếc nhìn Tiểu Tuấn đang ngủ say, vì cậu bé được Lâm Linh cứu nên cô không nói gì thêm.
"Để cảm ơn, có điều gì các cô muốn tôi giúp đỡ không?"
Ba cô gái nhìn nhau, Ngô Tiểu Hinh lên tiếng: "Không cần đâu!"
"Đợi đã!" Lâm Linh ngắt lời Ngô Tiểu Hinh khi cô chưa kịp nói hết, bởi sau khi nghe Ngô Tiểu Hinh nói rằng người đàn ông này cũng là một dị năng giả, Lâm Linh chợt nghĩ đến người đã giúp họ g.i.ế.c con zombie đen kia. Vì suốt bao ngày qua, ngoài cô và Ngô Tiểu Hinh, họ chưa từng gặp dị năng giả nào khác.
"Anh là dị năng giả sao?" Lâm Linh dò hỏi.
"Dị năng giả?" Thẩm Bân cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi Ngô Tiểu Hinh và nhìn sang Lâm Linh: "Chẳng lẽ các cô cũng vậy?"
Nghe Thẩm Bân hỏi ngược lại, Lâm Linh và Ngô Tiểu Hinh nhận ra rằng người trước mặt đúng là một dị năng giả giống họ. Lâm Linh vội vàng hỏi tiếp: "Anh có được dị năng như thế nào?"
Không ngờ Thẩm Bân lại nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ một lúc lâu rồi mới chậm rãi trả lời: "Tôi luyện từ nhỏ!"
"À!"
Câu trả lời này khiến hai cô gái ngạc nhiên, họ liếc nhau nhanh chóng. Ngô Tiểu Hinh hỏi: "Không phải là do viên ngọc trong đầu zombie sao?"
"Cái này à?" Thẩm Bân di chuyển Lý Tuấn trong lòng rồi lấy từ túi áo ra một viên ngọc tròn trĩnh. Thấy ánh mắt chắc chắn của hai cô gái, gã ta lắc đầu: "Không phải, tôi cũng chưa biết viên này để làm gì."
Nghe vậy, cả ba cô gái đều thể hiện sự thất vọng, vì manh mối duy nhất để giúp họ trở nên mạnh hơn có lẽ đã bị cắt đứt.
"Anh nói anh luyện dị năng từ nhỏ?" Sau thất vọng, Ngô Tiểu Hinh nhớ lại điểm chính mà Thẩm Bân vừa nói.
"Phải!" Tất nhiên, có những điều cần giữ bí mật, vì đây là bí mật gia tộc.
"..." Nhìn bộ dạng vững vàng của Thẩm Bân, Lâm Linh ngạc nhiên.
Không lẽ, trên đời này thật sự có những nhân vật trong truyền thuyết sao? "Vậy anh có phải là tu sĩ không?"
Thẩm Bân cúi đầu, cười mấy tiếng rồi ngẩng lên nhìn Lâm Linh với khuôn mặt đầy hứng thú và tôn sùng. Sau đó, gã ta làm bộ ho khan một tiếng: "Đúng thế!"
Ngô Tiểu Hinh đen mặt nhìn màn biểu diễn của Thẩm Bân, cô kéo Lâm Linh – người đang càng lúc càng hưng phấn – lại, "Đừng nghe anh ta nói bừa!"
Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, Lưu Á Nam và Phí Văn Hiên lần lượt bước ra. Một người bưng chậu nước đầy máu, người kia cầm bộ quân phục đã rách không còn mặc được nữa.
Thấy hai người đi ra, ba cô gái vội vàng đứng dậy hỏi: "Thế nào rồi?"
Lưu Á Nam với vẻ mệt mỏi lắc đầu, làm cho ba người kia cảm thấy lo lắng và nhìn về phía Phí Văn Hiên, người đang thu dọn quần áo vào túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-41.html.]
"Không sao rồi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể hoàn toàn bình phục!" – Phí Văn Hiên đứng thẳng dậy nói, không nhận ra tình hình xung quanh, khuôn mặt cũng tràn đầy sự mệt mỏi.
"Đồ Lưu Á Nam đáng chết, cậu đùa bọn mình vui lắm sao?" Lôi Lôi thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe lời của Phí Văn Hiên, nhưng liền đuổi theo Lưu Á Nam với nắm đ.ấ.m giơ cao, đánh không ngừng.
"Đừng... đừng đánh nữa, mình tưởng các cậu hỏi về tình trạng của bọn mình chứ!" – Lưu Á Nam vừa bị Lôi Lôi đuổi đánh, vừa chạy vừa giải thích.
"Mấy ngày tới, các cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi! Xung quanh đã được rải thuốc khử trùng, không có con zombie nào dám lại gần đâu!" Thẩm Bân đứng dậy, bỏ qua cảnh Lôi Lôi và Lưu Á Nam chạy loạn trong phòng khách, nói với Ngô Tiểu Hinh.
"Thuốc khử trùng?" Nghe vậy, Ngô Tiểu Hinh ngạc nhiên quay đầu lại hỏi Thẩm Bân: "Thuốc khử trùng có thể ngăn cản zombie phát hiện ra sao?"
"Đúng vậy, các cô không biết sao?" Lần này đến lượt Thẩm Bân cảm thấy khó hiểu, "Ngay từ đầu, trong các chương trình phát thanh đã nói về điều này mà!"
Mọi người lập tức trở nên ngượng ngùng và im lặng.
Trên đường đi, dù họ đã thấy có nhiều nhà rải thuốc khử trùng quanh cửa nhưng chẳng ai để ý. Phí Văn Hiên, với tư cách là người chữa trị, có lẽ cũng đã phát hiện ra điều này, nhưng vì bọn họ luôn phải chạy trốn và lẩn trốn, nên không ai quan tâm đến chuyện đó.
Còn về thông tin qua radio thì đã không còn, thiết bị liên lạc đã bị vứt bỏ ngay từ đầu, họ cũng không dám mở TV vì sợ phát ra âm thanh, nên chẳng ai biết những kiến thức cơ bản này.
"Dù sao thì, mọi người cứ yên tâm ở đây đi!" Nói xong, Thẩm Bân gật đầu với mọi người, bế Lý Tuấn lên và đi về phía tầng hai. Vừa đi, gã ta vừa quay đầu nói: "Phòng nhiều lắm, các cô cứ chọn thoải mái!"
Sau khi Thẩm Bân rời đi, mọi người liếc nhìn nhau.
Không ngờ những kinh nghiệm mà họ vất vả đúc kết ra lại bị chứng minh là thừa thãi.
"Chúng ta đi xem Dương Khoát thế nào đã!" Ngô Tiểu Hinh thở dài, dường như họ đã bị thế giới này bỏ lại phía sau rồi.
Khi họ bước vào phòng khách, thấy Dương Khoát đang nằm úp mặt trên giường, mắt hướng ra ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
"Cậu thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?" Lôi Lôi là người đầu tiên bước đến bên giường, ngồi xuống nhìn vết thương lớn trên lưng Dương Khoát, mũi cay cay.
Nghe thấy tiếng nói, Dương Khoát quay đầu lại, thấy mọi người đã vào phòng, hắn ta cười tươi: "Không sao, chỉ bị xước da thôi mà!" Hắn ta nói rồi định ngồi dậy, nhưng Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh vội vàng bước tới giữ anh lại: "Đừng cử động!"
Có lẽ vì vết thương bị kéo căng khi cố gắng ngồi dậy, Dương Khoát nhăn mặt, nhưng cũng không phản đối lời Ngô Tiểu Hinh, nằm úp mặt trở lại giường. "Mấy cậu cũng đi nghỉ đi, Lâm Linh, chắc cậu cũng đã mệt lắm rồi!"
"Tôi không sao!"
Nhìn gương mặt tái nhợt của Lâm Linh, Ngô Tiểu Hinh không kìm được lòng mà cảm thấy đau xót, bất chấp sự phản đối của Lâm Linh, cô để Lưu Á Nam kéo cô ấy đi tìm phòng nghỉ ngơi.
"Lúc nãy tôi đã nghe hết những gì các cậu nói!" Dương Khoát tìm một tư thế thoải mái, quay đầu nhìn Ngô Tiểu Hinh nói: "Chúng ta thật sự thiếu kiến thức cơ bản về những chuyện này, như thế thì sẽ không có lợi cho việc sống sót!"
Ngô Tiểu Hinh gật đầu đồng ý.
"Lát nữa, mọi người đi tìm hiểu thêm thông tin mới nhất, rồi hãy cùng nhau nghiên cứu kỹ càng!" Biết thêm một chút kiến thức, sẽ có thêm một phần bảo đảm, mọi người đều hiểu điều này. Sau khi Phí Văn Hiên bảo Dương Khoát nghỉ ngơi, cả nhóm bắt đầu tìm kiếm các thiết bị điện tử trong ngôi nhà này.
Nhưng tìm mãi, họ chỉ tìm được một chiếc máy tính đã bị hỏng.
Trước ánh mắt trông chờ của mọi người, Ngô Tiểu Hinh buộc phải bước đến trước cửa phòng của Thẩm Bân.
Quay đầu lại nhìn ánh mắt kỳ vọng của đám người dưới lầu, Ngô Tiểu Hinh bất đắc dĩ giơ tay phải lên, gõ nhẹ vài cái. Nhưng vừa mới gõ, cửa đã mở ra nhanh chóng, như thể người bên trong đang chờ cô.
"Có chuyện gì vậy?"