Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-10-14 17:42:58
Lượt xem: 20
Khi nghe được kết quả này, nhìn thấy biểu cảm đáng thương của con trai, ý nghĩ tự sát của cô ta đã bị dập tắt. Thời điểm con người cảm thấy cô đơn và yếu đuối nhất, thường sẽ nhớ đến người đã hỗ trợ mình. Cô ta đã tìm kiếm chồng rất lâu, cuối cùng cũng nghe được một nhân viên nói rằng chồng mình dường như đang ở bên một nhân viên thu ngân trong KTV, họ còn mua một căn hộ bên ngoài, và người phụ nữ đó đã mang thai.
Khi nghe thấy điều này, cảm giác như sét đánh giữa trời quang không thể nào miêu tả nổi, cô ta chỉ biết rằng trong một khoảnh khắc, thế giới như sụp đổ, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa!
Tối hôm đó, khi chồng cô ta và người phụ nữ đang ở trong kho tình tứ đến cao trào, cô khóa chặt cửa, đánh cho cả hai ngất đi, trong trạng thái tinh thần sụp đổ, cô ta đã c.h.é.m họ thành từng mảnh vụn.
Âm thanh ầm ĩ của KTV che giấu tiếng kêu cứu thảm thiết của chồng và người phụ nữ khi họ tỉnh lại, cũng giúp cô tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo cho hành vi phạm tội của mình.
Cô ta g.i.ế.c c.h.ế.t hai người, rồi lợi dụng lúc không ai chú ý mà trốn thoát.
Khi trở về nhà, cô ta tỉnh táo lại đứng trước gương nhìn mình đầy máu, khóc nấc không thành tiếng. May mắn có con trai bên cạnh, cô ta mới không tự vẫn. Ở nhà cùng con trai trải qua ba ngày, thì ngày tận thế bùng nổ.
Cô ta và con trai đã trốn trong nhà một ngày, cho đến khi nghe thấy trưởng đồn cảnh sát bên cạnh về nhà đón gia đình đã nói điều gì đó, cô ta mới quyết định ra khỏi nhà.
Những sự việc tiếp theo chính là điều mà Ngô Tiểu Hinh đã biết.
Nghe người phụ nữ dần dần ổn định cảm xúc rồi nói, Ngô Tiểu Hinh rùng mình, hỏi: “Vậy người thu ngân bên dưới sao lại bị cô giết?”
“Ha ha, chỉ vì cô ta biết bí mật. Hồi đó tôi đang cùng con trai chạy trốn ở đây, không ngờ người thu ngân cũng ở đây trốn, lại tình cờ thấy xác chồng tôi!” Nói đến đây, như nhớ ra điều gì, cô ta nhìn Ngô Tiểu Hinh với ánh mắt tinh quái: "Khi cô gái đó chạy trốn, trông giống như cô bây giờ!”
Ngô Tiểu Hinh kinh hãi mở to mắt, cô nghĩ rằng người phụ nữ này đã bình tĩnh lại.
“Đừng nhìn tôi như vậy!” Người phụ nữ dường như bị biểu cảm của Ngô Tiểu Hinh làm buồn cười, cười lắc đầu nói: “Tôi sẽ không g.i.ế.c cô!”
“Vậy tại sao cô vẫn trói tôi?” Nghe những lời của người phụ nữ, Ngô Tiểu Hinh không những không thở phào nhẹ nhõm, mà còn cảm thấy lo lắng hơn.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh bước chân hỗn loạn, khiến ánh mắt Ngô Tiểu Hinh sáng lên, quay đầu lại nhưng vừa khéo thấy người phụ nữ cũng đang quay ra nhìn bên ngoài.
“Đừng cố gắng cầu cứu họ, KTV này đã được tôi gắn thuốc nổ. Ban đầu tôi định không thoát được thì sẽ cùng con trai c.h.ế.t ở đây, cũng coi như đoàn tụ với gia đình chồng!” Người phụ nữ quay lại, thấy Ngô Tiểu Hinh nhìn bên ngoài khẩn trương, nói.
Điều này khiến tiếng cầu cứu trong cổ họng Ngô Tiểu Hinh mắc lại, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người phụ nữ.
“Cô rốt cuộc muốn gì?” Bị người phụ nữ đe dọa, Ngô Tiểu Hinh không thể nhịn thêm được nữa, hét lên.
Chưa kịp chờ người phụ nữ trả lời, tiếng gào thét của xác sống bên ngoài đã làm cho cả hai cùng nhau quay đầu nhìn ra cửa. Người phụ nữ như nhớ ra điều gì, chuẩn bị đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng Ngô Tiểu Hinh thấy vậy, vội kêu lên: “Hãy thả tôi ra trước, nếu cô trói tôi, cho dù cô có muốn làm gì cũng không thể làm được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-32.html.]
Người phụ nữ dừng lại, suy nghĩ một chút, đi đến lấy d.a.o cắt đứt dây trói trên người Ngô Tiểu Hinh, rồi không quay đầu lại mở cửa lao ra ngoài.
Ngô Tiểu Hinh cũng không còn để ý đến cánh tay và đôi chân đang bị trói đau đớn, ánh mắt cô rơi vào túi gậy golf dựa cạnh cửa, liền đi qua lấy ra một cây gậy rồi chạy ra ngoài.
Bên ngoài lúc này đã hỗn loạn, một đám người lạ từ bên ngoài đổ vào, trong khi những người phía trước đang chạy thì ở phía sau, một đứa trẻ chạy không nhanh, bị ngã nhào xuống đất. Không xa lắm chính là đại sảnh, cửa xoay lúc này đã bị đ.â.m nát, nằm rải rác trên mặt đất, những người khác thì đang chạy vào trong KTV, chỉ để lại đứa trẻ bị ngã, người phụ nữ bước ra thì nhìn thấy cảnh này.
Người phụ nữ bị kích thích, hét lên một tiếng, liền xông vào đám xác sống đang vây quanh đứa trẻ, tay cầm con d.a.o hoa quả liều mạng vung lên, vật lộn xông vào giữa, cúi xuống ôm chặt đứa trẻ, vừa lúc cô ta vừa mới mở đường thì lại bị đám xác sống bao vây, chỉ có thể nghe thấy tiếng hét đau đớn của cô ta.
Ngô Tiểu Hinh đứng ở cửa, nhìn cảnh này mà không hành động, chỉ siết chặt gậy golf trong tay, định quay người rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, người phụ nữ toàn thân đầy m.á.u giằng co với một xác sống, đột nhiên ném mạnh đứa trẻ trong lòng ra, thẳng hướng Ngô Tiểu Hinh đang đứng không xa.
Bọn xác sống thấy có thức ăn, cũng chẳng quan tâm đến vật bị ném ra, lập tức lao đến, xé xác người phụ nữ. Chỉ trong nháy mắt, cô ta lại bị đám xác sống nuốt chửng.
Âm thanh cuối cùng của người phụ nữ vẫn còn vang vọng trong đại sảnh đầy mùi m.á.u tanh: “Cứu…. cứu đứa trẻ!”
Ngô Tiểu Hinh vội vàng tiếp nhận đứa trẻ bị ném tới, không kịp xem xét, bên đó giờ chỉ còn một xác chết, đã không đủ thỏa mãn cái miệng của cả chục xác sống. Nhìn thấy một xác sống tách khỏi đám đông đang tiến về phía họ, Ngô Tiểu Hinh ôm chặt đứa trẻ rồi quay người chạy trốn.
Chạy đến cầu thang ở phía trong, cô vừa lúc đụng phải nhóm người đang đi xuống. Lâm Linh là người đầu tiên thấy Ngô Tiểu Hinh, liền lao xuống hỏi cô.
Nhìn thấy đằng sau đã có xác sống vừa ăn xong, đang lảo đảo tiến đến, Ngô Tiểu Hinh nhanh chóng ôm đứa trẻ trong một tay, nắm lấy tay Lâm Linh, nói với những người phía sau: “Nhanh chạy!” rồi vội vã chạy theo con đường mà nhóm người kia đã đi.
Thực ra bọn họ chỉ nhận ra có điều gì không ổn khi nghe thấy tiếng gào thét của xác sống, cũng chính vì đã tìm kiếm Ngô Tiểu Hinh và người phụ nữ không thấy bóng dáng mà kiểm tra từng phòng, lãng phí gần hai tiếng đồng hồ. Khi xuống đến nơi thì nghe thấy tiếng kêu ngày càng to và tiếng xác sống, mọi người biết rằng nơi này đã bị xác sống phát hiện, không màng đến sự phản đối của Lâm Linh, họ quyết định phải rời đi.
May mắn thay, khi xuống thì thấy Ngô Tiểu Hinh vẫn bình an vô sự, khiến Lâm Linh từ bỏ ý định ở lại, nhưng khi thấy chỉ một mình Ngô Tiểu Hinh quay về mà lại ôm theo một đứa trẻ, không thấy bóng dáng người phụ nữ, lòng Lâm Linh tràn đầy nghi hoặc.
Dù sao đây cũng là KTV do bố của cậu bé tự quản lý, nên rất quen thuộc. Thấy mọi người sắp chạy vào ngõ cụt, cậu bé lập tức lên tiếng: “Chỗ đó không ra được, phải đi cửa sau từ chỗ này!”
Giọng nói trong trẻo, nhưng khiến Ngô Tiểu Hinh nhìn cậu nhóc mà không khỏi cảm thấy thương xót.
Bố đã c.h.ế.t thảm, mẹ thì không biết đang cố gắng cứu những đứa trẻ khác mà bị xác sống cắn nuốt. Cậu bé này thật sự không khóc lóc tìm mẹ, vẫn luôn theo sát mọi người, giờ còn lên tiếng giúp đỡ, khiến Ngô Tiểu Hinh cảm thấy yêu thương cậu hơn!
Cậu bé đứng giữa hàng, cùng với cậu bé ở tầng hầm trước đó đi bên nhau, hai người đã quen biết nhau suốt một đêm, giờ đang nắm tay nhau dẫn mọi người rẽ sang hướng khác.
Chạy ra khỏi KTV, nhưng lại thấy nhóm người đã đi trước một bước thì lúc này lại bị vài xác sống vây công. Mọi người vội dừng lại, nhìn thấy đám người đó chắn ngang lối ra, tình huống càng ngày càng nguy hiểm, những người đàn ông trong nhóm lập tức cầm vũ khí, xông vào cuộc chiến, còn mẹ Lưu không kịp ngăn cản, đã bị một người sống sót lao tới đè xuống.