Kim Triêu, ân tình sâu nặng như thù hận. Là phụ nàng.
Có lẽ nàng tin, ngày nàng trút thở cuối cùng trong vòng tay , yêu hận tan theo gió, đau đến tê dại, trong lòng chỉ còn một ước nguyện:
Nếu thể ngược thời gian, nguyện cùng nàng làm từ đầu.
khi thật sự làm một đời…
Kim Triêu, cả và nàng đều rõ, chỉ là gương vỡ khó lành, lặp vết xe đổ.
Ngẫm , giữa và nàng, hiểu lầm sinh tử, cũng chẳng thù hận khắc cốt. Chúng từng yêu sâu đậm, chỉ là thua những nhọc nhằn, tầm thường của cuộc sống.
Hôm nàng chọn gả cho Tạ gia nhị công tử, nghĩ:
“Cũng .”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dù chúng cũng đến bước cạn lời, chẳng thà giữ trong ký ức, để buông tay.
Chỉ là…
Lần , khi lũ lớn tràn về, còn ai vớt chiếc chậu trôi trong sân, hí hửng khoe với :
“Hoài Quang, xem, giỏi lắm đúng ? Ta giữ một cái chậu !”
Khi dịch bệnh lan tràn, còn ai thức trắng đêm canh chừng bên , giúp lau , đổi thuốc, :
“Bùi Hoài Quang, đừng chết.”
Không ai châm mực nghiên, ai làm cháy bánh trong bếp, cũng chẳng ai vỗ bàn giận dữ giật lấy công văn tay , quát:
“Đi ăn cơm ! Ngay lập tức!”
Kim Triêu… khó mà chịu đựng nổi.
Tại khi nghĩ:
“Cũng ”?
Kim Triêu… tại chứ?
Hối hận kịp!
Từ Ninh Châu kinh thành, vốn cần ngang qua Kim Lăng. vẫn … nàng một .
Ta , nhị công tử Tạ gia đối xử với nàng , bên cạnh còn một biểu dây dưa mãi dứt.
Ta ôm chút hy vọng hèn mọn đến gặp nàng. Nếu nàng trùng sinh, nếu nàng tự nguyện gả cho Tạ Cảnh, thì và nàng thể làm từ đầu.
sự đều trái với mong đợi.
Nàng với , đại ý là: dù Tạ Cảnh , nàng cũng bên .
Nàng tỉnh táo hơn, quyết đoán hơn .
Ta trở Ninh Châu, nghiến răng chịu đựng từng ngày.
Ta bắt đầu cúi đầu làm những việc đời nàng từng làm , cúi uốn gối quyền quý.
Ta bắt đầu gầy dựng từ đống hoang tàn.
Đời nàng cùng trèo lên đến chức Hộ bộ Thượng thư mất mười ba năm.
Đời , nhờ ký ức, chỉ mất tám năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguyen-kim-trieu/phien-ngoai-2.html.]
Một nữa, ngàn dặm đến Kim Lăng, mượn cớ tuần tra để gặp nàng.
Ta bao nhiêu lời với nàng:
Hôm qua trăng tròn.
Trên đường đến Kim Lăng ăn một con ngỗng .
Hoa trong viện năm nay chỉ nở bốn năm đóa.
Ta bây giờ nấu ăn giỏi.
Thế nhưng khi nàng, chẳng nổi một lời.
Ta hận vầng trăng cao , từng soi sáng một .
Ta ấm ức lắm, Kim Triêu.
Không nàng từng yêu nhất ?
Sao nàng nỡ để một bước đoạn đường dài như thế?
Sợ rằng chỉ cần chớp mắt, nước mắt sẽ trào , nên đành gắng gượng bày vẻ ngoài điềm tĩnh, giấu kín hỉ nộ ái ố.
Nàng vẫn nhã nhặn, ung dung, mỉm :
“Bùi đại nhân giờ thành đạt, xem đây là liên lụy ngài. Không , ngài sống thật đấy.”
Kim Triêu, chút nào cả.
Ta sống… chẳng sống.
Ta chỉ vài lời cùng nàng, thấy – Tạ Cảnh – hối hả tách đám đông, lao đến chắn mặt nàng, ánh mắt đầy cảnh giác như sợ nàng chạy mất.
Ta… thấy vui. Nàng ?
Vui vì như gặp đại địch, còn thì bỗng nhiên giống như một mối đe dọa thực sự.
ngay đó, nàng khẽ chau mày, giọng thấp đến mức chỉ thấy:
“Tạ Cảnh Ngọc, ở đây đông , bình tĩnh một chút. Ta chỉ đôi lời thôi.”
Nàng và , tay nắm tay, giằng co rời như đôi phu thê trẻ yêu đương vụng dại.
Bỏ , một nơi đó.
Nàng cách làm khác đau.
Ta hiểu, mười ba năm chung sống, nàng thể lạnh lùng mà đ.â.m d.a.o tim như ?
Người , chia tay, chỉ kẻ sống mới mãi hoài niệm.
Thì , là .
Tuyết rơi .
Lý Kim Triêu…
Kiếp nàng sẽ còn cùng dầm tuyết nữa.
-HẾT-