Cửa xe cấp cứu bật mở, mùi t.h.u.ố.c sát trùng tràn , hòa lẫn với khói bụi và m.á.u tanh bên ngoài. Bên trong chật hẹp, ánh đèn trắng lạnh lẽo soi rõ gương mặt bệnh nhân tái nhợt, thở yếu ớt như sợi chỉ sắp đứt.
Tần Sở Vy bước lên, khẩu trang kéo xuống cằm. Đôi mắt đen sắc lạnh, kiên định. Cô lệnh nhanh gọn:
– “Gia Nghi, sát trùng. cần d.a.o mổ, kẹp mạch. Chuẩn adrenaline thêm một liều.”
Lý Gia Nghi – vốn chỉ quen phụ việc trong phòng pháp y – bàn tay run nhẹ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đồng đội, lập tức c.ắ.n răng, nhanh nhẹn phối hợp.
Thẩm Dật Phong ngay ngoài cửa xe, bóng dáng cao lớn che bớt ánh sáng hắt . Anh xen , chỉ dõi theo từng động tác của phụ nữ . Mồ hôi chảy thành dòng nơi thái dương , nhưng ánh mắt vẫn trầm tĩnh.
Kim loại loang ánh sáng ngọn đèn. Lưỡi d.a.o rạch một đường gọn ghẽ, m.á.u phun , nhuộm đỏ găng tay cao su.
Trong khoang xe rung lắc, tiếng động cơ gầm rú. Vậy mà từng động tác của Sở Vy bình tĩnh đến mức tàn nhẫn.
– “Kẹp mạch chủ. Giữ chặt!” – cô lệnh, bàn tay vững vàng ép máu, từng khâu từng mũi chuẩn xác đến lạnh .
Bác sĩ thực tập ban nãy cũng mặt, đôi mắt trừng to dám tin. Người phụ nữ mặt – vốn dĩ chỉ là một pháp y chuyên khám tử thi – mà từng động tác thuần thục chẳng khác gì bác sĩ ngoại khoa dày dạn kinh nghiệm.
“Không thể nào… đây là kỹ thuật khâu nối mạch máu…” – lẩm bẩm, bàn tay nắm chặt, mặt đỏ bừng.
– “Giữ im!” – Sở Vy quát, cắt ngang sự do dự. “Cậu còn run thì để hết!”
Không khí ngột ngạt, căng như dây đàn. Trong tiếng máy xe gầm rú, cô gái như biến thành một chiến binh đơn độc, chiến đấu với tử thần để giành sự sống mong manh.
Một phút… ba phút… năm phút trôi qua. Cuối cùng, tiếng máy đo nhịp tim vang lên những tiếng “bíp” định, mạnh mẽ hơn.
Cả khoang xe lặng . Lý Gia Nghi khẽ thở phào, mắt hoe đỏ.
Sở Vy phịch xuống ghế, bàn tay run nhẹ, áo blouse dính máu. Cô lau mồ hôi, giọng khàn khàn nhưng kiên định:
– “Tạm thời . Khi tới viện, ca phẫu thuật chính thức ngay, nhưng ít nhất… sống.”
Cô cúi đầu, gương mặt tái nhợt của bệnh nhân, ánh mắt dịu , như đặt một mảnh đời quỹ đạo sinh tồn.
lúc , cửa xe đóng sầm. Thẩm Dật Phong đó, bóng dáng phủ xuống. Anh cô thật lâu, ánh mắt phức tạp – là sự khâm phục, như tia cảm xúc tên dấy lên từ đáy lòng.
Lần đầu tiên, trong biển hỗn loạn và m.á.u tanh, nhận : phụ nữ – chỉ là một bác sĩ pháp y lạnh lùng, mà là một chiến binh giành giật mạng sống ngay mặt tử thần.
Khoảnh khắc , trong thinh lặng, hình ảnh Tần Sở Vy khắc một dấu ấn thể phai trong lòng Thẩm Dật Phong.
Cửa xe cứu thương mở , khí lạnh ùa , mang theo mùi khói cháy, xăng dầu và m.á.u tanh nồng nặc. Người bệnh nhân thoát khỏi lưỡi hái tử thần nhân viên y tế tiếp nhận, nhanh chóng đẩy thẳng phòng cấp cứu dã chiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngon-lua-va-tro-tan/chap-2-su-nguong-mo-trong-am-tham.html.]
Tần Sở Vy tháo găng tay, m.á.u và mồ hôi hòa , dính bết cả bàn tay thon dài. Cô lặng trong vài giây, tựa lưng thành xe, nhắm mắt . Trong đầu cô vẫn còn vang vọng tiếng máy đo nhịp tim “bíp bíp” – tiếng xác nhận một sinh mạng giữ .
Tim cô đập mạnh. Không vì căng thẳng, mà là vì niềm vui thầm lặng.
“Còn sống …” – cô thì thầm, như tự nhắc bản .
primrose
Bên ngoài, tiếng hò hét cứu nạn vẫn vang lên ngớt. Người thương la hét, tiếng còi cảnh sát, còi cứu hỏa, còi cứu thương chồng chéo , tạo thành một bản nhạc hỗn loạn đến rợn .
Thẩm Dật Phong cách đó vài bước, chiếc áo đồng phục sẫm màu vì bụi và máu. Anh bóng lưng nhỏ bé nhưng kiên cường , trong lòng dấy lên một cảm xúc khó gọi tên.
Anh quen đối diện với sinh tử, nhiều lao biển lửa để mang con ngoài. hôm nay… chứng kiến một phụ nữ, lính cứu hỏa, cũng chẳng bác sĩ ngoại khoa chính quy ở hiện trường, dám đ.á.n.h cược tất cả để giành một thở.
Ánh mắt dừng nơi gương mặt nghiêm nghị của cô, những giọt mồ hôi lăn dài, đôi môi mím chặt, thần sắc vẫn tan hết căng thẳng.
– “Cô… chứ?” – giọng trầm khàn, vang lên lưng cô.
Sở Vy mở mắt, khẽ đầu . Đôi mắt đen chạm ánh thẳng thẳm của . Cô mệt mỏi, nhưng giọng vẫn dứt khoát:
– “Ổn. Người bệnh còn thở, thế là đủ.”
Khoé môi khẽ cong, nụ , mà là sự thừa nhận. Anh gật nhẹ:
– “Cảm ơn.”
Cô nhướng mày:
– “ chỉ đúng việc thôi.”
Ánh mắt họ chạm trong vài giây, giữa khói bụi mịt mờ, giữa biển hỗn loạn. Rồi một nhân viên y tế gọi Thẩm Dật Phong kiểm tra một chiếc xe bốc cháy bên đường. Anh xoay rời , bóng lưng cao lớn khuất dần trong làn khói.
Sở Vy cũng với tổ trọng án của . Lý Gia Nghi dúi tay cô chai nước:
– “Chị… giỏi thật đấy. Em cứ tưởng chị chỉ quen mổ t.h.i t.h.ể thôi…”
Sở Vy bật khẽ, một nụ mệt mỏi, ánh mắt xa xăm.
– “Thi thể cũng từng là sinh mạng. Chỉ cần còn một chút cơ hội… sẽ bỏ qua.”
Trong lòng cô khẽ thoáng qua hình ảnh đàn ông rời – ánh mắt trầm , giọng khàn khàn, và sự tin tưởng ngắn ngủi dành cho cô giữa hỗn loạn.
Cô ngờ, gặp thoáng qua trong đêm hỗn loạn … là khởi đầu cho một mối duyên định mệnh.