Bởi Tần Hằng dường như thật sự tin mấy lời linh tinh của .
Nhắn tin hồi âm.
Đến khoa IT chặn cửa cũng gặp.
Xanh Xao
Tình cờ gặp ký túc xá, còn vòng đường khác .
Tránh như tránh tà .
c.ắ.n răng nghiến lợi, đặt mạnh khay cơm xuống.
Lần thứ năm gặp ở căng tin, bưng khay cơm bước những bước dài tới, nghiêm nghị phịch xuống đối diện Tần Hằng.
Tần Hằng ngẩng lên liếc , mặt lạnh như tiền, cúi đầu định dậy. vội chộp tay kéo .
"Lại chạy nữa? Ngồi yên cho !"
nén giận nghiến răng ken két.
Tần Hằng để mặc tay nắm chặt cổ tay , lặng lẽ yên, chẳng thèm , chỉ chăm chú dán mắt đĩa thức ăn.
c.ắ.n răng c.ắ.n lợi một hồi, chuẩn tâm lý xong, hít sâu lên tiếng:
"Thật hôm đó ..."
"Diệp caaaaa! Đồ vô tâm, ăn cơm còn gọi !"
Lời chuẩn cắt ngang.
Lâm Thông Thông từ chui , vọt tới khoác vai một cái phịch xuống.
suýt ngã nhào vì kéo, vội buông tay Tần Hằng chống bàn giữ thăng bằng.
"Tần Hằng?"
Lâm Thông Thông liếc mắt láo liên, hừ mũi một tiếng thần bí dí sát tai thì thào:
"Đừng lo, để vị xử lý cho."
"Đừng ..." với tay định bịt miệng nhưng kịp nữa .
Lâm Thông Thông oai phong lẫm liệt một tay khoác cổ , tay chống nạnh, cằm nghếch lên như gà chọi:
"Ôi giời~ Chẳng Tần Hằng nức tiếng xa gần ? Cứ dính lấy Tô Diệp nhà gì? Già đời lắm ?"
"... Má ơi đừng nữa, ăn cơm mà."
giơ tay định bịt miệng nhưng vỗ phắt .
"Này, sợ gì? Để trị cho."
Lâm Thông Thông bệt một chân lên ghế như đại ca xã hội đen, gõ gõ mặt bàn:
"Tần Hằng, phép tắc. Đừng tưởng trai, học giỏi, cả hàng theo đuổi từ cổng Tây tới cổng Đông là gì thì ! Bảo bối Diệp Diệp nhà là cục cưng ngoan hiền, để bắt nạt."
"Tô Diệp - do che chở!"
Cứu... Ai mang thằng ngốc dùm .
tuyệt vọng bóp mạnh cái mỡ bụng 90 cân của Lâm Thông Thông, khiến rú lên đau đớn.
Trong tình cảnh , Tần Hằng vẫn bình tâm như vại.
Hắn nổi giận, chỉ đảo mắt bàn tay Lâm Thông Thông đang khoác cổ vài giây, chẳng gì, bưng khay cơm dậy.
... Thế là công cốc.
Đuổi theo cũng chẳng kịp.
hậm hực gắp miếng đùi gà trong bát Lâm Thông Thông, trừng mắt liếc thằng bạn 90 cân đang rên rỉ.
"Đừng ăn nữa, giảm cân !"
Chán thật.
Muốn nghiêm túc xin trực tiếp khó thế ?
thở dài thứ mười tám trong ngày, rút điện thoại mở đoạn chat với Tần Hằng.
[À mà, lời Thông Thông đừng để bụng nhé, xàm lồng đấy.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngoan-nao-bao-boi-cho-anh-hon-mot-cai/chuong-4.html.]
[ mặt xin , đừng nghĩ nhiều.]
Mắt dán chặt khung chat.
Hai phút trôi qua.
Tốt, im lặng tiếng.
tắt màn hình, cúi gằm mặt xuống đĩa cơm.
Ba ngày tiếp theo, còn săn Tần Hằng ráo riết hơn.
Trời phụ lòng , cuối cùng cũng thấy bóng ở lối vắng vẻ.
Định chạy tới thì Giang Hiểu từ hướng khác tươi lao đến mặt Tần Hằng, tay đưa hộp quà gói .
...?
Hai trông thiết quá.
Tần Hằng từ chối cô ?
Móng tay cái bấm mạnh đốt ngón trỏ, mắt rời hình bóng . đón nhận món quà bằng cả hai tay, dáng lưng toát lên sự trân trọng. Cuối cùng còn gật đầu với Giang Hiểu.
Như cặp tình nhân mới yêu đang trao quà cho .
Tim thắt , nặng trịch như ai đ.ấ.m mạnh.
Họ đang yêu ư?
Vậy nên mấy ngày nay Tần Hằng tránh mặt vì sợ quấy rối sự nghiệp yêu đương của ?
đáng lẽ mới là...
Tần Hằng đột nhiên . vội lẩn ngõ nhỏ, bỏ chạy.
Đi một đoạn, dựa lưng bức tường gạch lạnh ngắt, cúi đầu.
Bỗng thấy như thằng hề.
Nhục nhã.
Bực cả .
Đang tìm thứ gì đó xả stress thì chuông điện thoại vang lên.
"...Alo?"
"Hu hu... tỏ tình thất bại ..."
"Ai cũng bạc tình với ! tệ lắm ? Mập chút thôi mà, 90 cân thì ? Phàm phu tục tử! Giảm cân xong trai như Ngô Ngạn Tổ ngay mà..."
"Thông Thông."
ngắt lời , thẳng dậy.
"Đang nhậu ở ? Cho bố cái địa chỉ."
“Đồ khốn! Phụt! Hắn là !”
“Trước đây còn nựng là cục cưng, ngày đêm bám víu hôn hít. Đến lúc chán chê đá xéo, đầu vồ lấy khác. Hừ, giờ phát hiện giỏi giang đến thế?”
“ ngây ngô như thằng đần, để xỏ mũi dắt khắp nơi.”
“Lòng lang thú, thấy hoa liền đổi dời.”
“Đồ vô , *ực…* đồ tồi!”
đập mạnh tay xuống bàn, vài cái chai rỗng lăn lốc. Vớ lấy lon bia còn nửa lon, ngửa cổ tu ừng ực.
“ , đúng là đồ khốn nạn…” Lâm Thông Thông giật vội chai bia khỏi tay , đá đám vỏ chai lăn lóc chân: “Ông nội ơi, van ngài đấy! Uống nữa là gọi xe cấp cứu mất!”
Thân hình nghiêng ngả. với tay định lấy thêm lon nữa, thì một bức tường thịt chặn đường.
“Mắc , đến an ủi ? Giờ thành dỗ ngược ?”
“ mà công tử ơi, yêu đương hồi nào ? Sao gì hết? Cô nàng đó ở khoa nào dám đùa giỡn tình cảm của nam thần khoa chúng thế? quen ?”
Chà, bức tường còn lải nhải nữa ?
“Tránh ! Đừng che chỗ lấy rượu của –”
“Không ! Cậu uống nữa! tỉnh hẳn vì đấy! Giờ đưa … Đợi chút. Alô? Dạ em đang ở ký túc… Bây giờ ạ?!”