Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 97
Cập nhật lúc: 2024-10-20 11:48:18
Lượt xem: 10
Mà Chu Nghiêm Phong nói đi là đi, phong cách mạnh mẽ vang dội, không nhìn ra là anh có tình cảm gì với nguyên chủ...
Lục Mạn Mạn sắp xếp lại bản chất của của cuộc hôn nhân này, biết một người đàn ông như Chu Nghiêm Phong, dù có xuất sắc đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể yêu. Gạt sai lầm của nguyên chủ sang một bên, cho dù đã kết hôn, người đàn ông này cũng sẽ không chạm vào vợ mình, anh sẽ luôn tài giỏi, lạnh lùng và đầy mạnh mẽ.
Lục Mạn Mạn dù có thèm thuồng thân thể của anh đến đâu thì cũng thể ở bên anh cả đời. Huống hồ bản thân cô không hề cảm thấy hứng thú khi bị cuộc hôn nhân này vây quanh.
Nhưng bây giờ liên quan đến tung tích của căn nhà gỗ kia, Lục Mạn Mạn dám khẳng định Chu Nghiêm Phong biết rõ hơn bất kì ai khác. Cô phải làm sao để moi ra được từ miệng anh mà không khiến anh nghi ngờ?
Chiếc xe chạy vào đại viện của quân khu trong ánh nắng chiều, không lâu sau thì dừng lại bên ngoài căn nhà hai tầng.
Tiểu Từ nói: "Thủ trưởng, đến nhà rồi."
Vừa nói vừa xuống mở cửa xe.
Thấy Chu Nghiêm Phong mở mắt ra, Lục Mạn Mạn vội vàng hạ thấp tư thế, mong chờ nhìn sang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/97.html.]
Chu Nghiêm Phong: "?"
Đôi môi đỏ mọng của Lục Mạn Mạn hơi hé mở, như đang xấu hổ, đáng thương. Cô lắp bắp nói: "Chân em vẫn còn đau, hình như bị phồng rộp rồi."
Bây giờ Lục Mạn Mạn nhớ lại, vừa rồi Chu Nghiêm Phong bế cô về xe là chuyện ngoài dự kiến, có thể vì hai nguyên nhân. Thứ nhất là đơn giản cảm thấy chân cô bị đau, bế cô về xe phù hợp với phong cách giải quyết vấn đề với hiệu suất cao của anh. Dù sao cũng là vợ trên danh nghĩa, cho dù anh không yêu, cũng không thể nhờ Tiểu Từ giúp có đúng không?
Thứ hai là, có lẽ là biểu cảm vô tình nào đó của cô đã khiến anh động lòng trắc ẩn.
Lục Mạn Mạn cảm thấy nguyên nhân thứ hai hơi nực cười, có điều nghĩ tới nghĩ lui, đối với một người trời sinh đã không màng đến chuyện tình cảm như Chu Nghiêm Phong, nằm cùng cô trên một chiếc giường mà không d.a.o động thì mấy hành động đơn giản cũng không thể chọc anh d.a.o động được. Còn không bằng giả làm bạch liên hoa nhu nhược, không thể tự chăm sóc bản thân, kích thích mong muốn bảo vệ kẻ yếu của anh.
Hàng trăm thanh thép được tôi luyện thành những ngón tay mềm mại (*), cô làm như vậy sẽ không sao chứ?
(*) Đây là phép ẩn dụ chỉ việc làm mềm, làm tan chảy tính khí cứng rắn.
Quả nhiên khi cô hạ thấp phong thái để đổi lấy sự thương hại, Chu Nghiêm Phong im lặng một lúc, giọng nói luôn bình tĩnh chứa đựng vẻ bất đắc dĩ hiếm có: "Tôi cõng em."