Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 556
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:32:51
Lượt xem: 1
Khi thấy anh lên tới, Lục Mạn Mạn chỉ tay vào mấy chậu hoa. Chu Nghiêm Phong thoáng nhìn qua, bình thản đáp: “Tùy tiện chăm thôi,” rồi lấy chìa khóa mở cửa. Vào nhà, Lục Mạn Mạn thấy không gian sạch sẽ, gọn gàng, nhưng có thể thấy đây là nhà của một người đàn ông độc thân – trang trí đơn giản, không bày biện gì nhiều.
Cô bước vào bếp, sờ lên bề mặt bếp, vừa chạm tay là biết ngay chưa từng được sử dụng, trên tủ cũng chỉ có một chút mì sợi. Lục Mạn Mạn mở tủ lạnh nhỏ màu xanh lục, nhưng chẳng có gì bên trong, và cũng không cắm điện. Mọi thứ thật qua loa.
Trong lúc đó, Chu Nghiêm Phong đang cất hành lý cho cô vào phòng ngủ. Khi định ôm anh từ phía sau, cô nhìn thấy tủ quần áo đối diện mở ra, trong đó là những bộ quần áo cũ của cô, được treo gọn gàng, tỉ mỉ. Cô tiến lên xem kỹ từng bộ, tất cả đều là đồ cũ của mình: từ tất, quần áo, mũ chống nắng mùa hè đến mũ len thủ công và cả mũ beret lông xù cô từng đội lúc lên Bắc Kinh chơi cùng anh năm họ bắt đầu hẹn hò.
Còn có cả khăn quàng cổ, đôi găng tay nhung anh từng tặng, son môi, nước hoa, lược, máy sấy tóc và những phụ kiện tóc nhỏ, tất cả đều được cất vào một chiếc rương. Mấy số tạp chí cô từng đọc ở câu lạc bộ cũng được xếp gọn vào một góc. Anh đã mang tất cả những thứ này sang đây cho cô. Anh tuy thường có tính cách qua loa, nhưng lại cẩn thận giữ gìn từng món đồ của cô, giống như tấm lòng bền chặt mà anh dành cho cô vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/556.html.]
Lục Mạn Mạn đột nhiên thấy mũi cay cay, quay đầu vùi mặt vào lòng anh. Chu Nghiêm Phong đang treo quần áo cho cô, anh đưa tay vuốt ve gáy cô, dịu dàng nói: “Đồ đạc của em đều ở đây, xe của em cũng đang được vận chuyển tới, dời qua sớm một chút, em sẽ đi lại tiện hơn.”
Lục Mạn Mạn gật đầu, vùi mình trong vòng tay anh. Chu Nghiêm Phong thấy cô không ngẩng đầu, liền ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên tai cô. Bàn tay anh dịu dàng vỗ về lưng cô, giống như đang an ủi một đứa trẻ.
Anh nói: “Anh luôn nghĩ em sẽ quay lại, nhỡ em trở về mà đồ đạc mất hết, em trách anh thì sao. Thế nên anh giữ tất cả lại cho em. Anh ở một mình, thật sự không để tâm chăm chút mọi thứ trong nhà. Em về rồi thì xem có muốn thay rèm cửa hay đổi bố cục gì không, thiếu gì anh sẽ mua thêm.”
Lục Mạn Mạn lại khẽ gật đầu trong vòng tay anh. Chu Nghiêm Phong thật lòng yêu cô, yêu đến nỗi khi có cô ở bên, thế giới trở nên sống động và ấm áp. Nhưng khi cô không ở đây, mọi thứ trở nên tẻ nhạt, cuộc sống chẳng còn sinh khí, thời gian dường như ngưng đọng.