Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 498
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:21:45
Lượt xem: 0
Khuôn mặt khôi ngô của Chu Nghiêm Phong đanh lại, ánh mắt càng ngày càng nghiêm túc, khóe mắt đã đỏ dần lên: "Xong việc bên này sẽ đưa cho em." Nhìn thấy mắt cô cũng đỏ hoe, nước mắt lại rưng rưng, anh nói: "Em có muốn hay không?"
Lục Mạn Mạn không muốn. Cô nói muốn khi nào? Trước giờ cô chưa bao giờ nói muốn, nếu cô muốn, lúc anh chưa bị thuyên chuyển, cô đã gọi điện thúc giục anh mỗi ngày rồi. Môi cô cử động.
Chu Nghiêm Phong thấy khẩu hình miệng của Lục Mạn Mạn nói không muốn, nhưng cũng không chắc chắn có phải là thật hay không, nên lập tức tiến tới dùng ngón tay chạm nhẹ vào cằm cô: "Nói lại lần nữa đi, em có muốn hay không?"
Lục Mạn Mạn quay mặt đi nói: "Không muốn nữa." Ngay sau đó, cô bị anh ôm eo, ôm cô thật chặt vào lòng. Anh cúi đầu xuống gần như tham lam vùi vào cổ cô, ngửi mùi hương trên cơ thể cô. Đôi mắt của Lục Mạn Mạn trong nháy mắt lại ươn ướt, vội vàng vùi mặt vào n.g.ự.c anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/498.html.]
Ôm được một lúc lâu, cô mới nhớ ra cánh tay anh đã quấn băng gạc, không biết vết thương nặng đến thế nào, nên muốn xem vết thương của anh trước. Chu Nghiêm Phong nhớ tới việc cô đi giày cao gót tới, ôm cô đặt lên chiếc giường đơn giản được kê bên cạnh anh, cúi người xuống cởi đôi giày cao gót cho cô trước.
Lục Mạn Mạn còn đang hỏi thăm vết thương của anh, thì nhận ra anh đột nhiên ngừng cử động, cúi đầu nhìn xuống. Anh nắm lấy chân cô, nhìn lòng bàn chân cô không chớp mắt. Lục Mạn Mạn không cần nhìn cũng biết, chờ từ sáng đến chiều, rồi chạy một mạch qua đống đổ nát của khu động đất, cả ngày lo lắng nên không có cảm giác gì. Đến lúc này, cô mới cảm thấy vừa sưng tấy vừa đau đớn, lòng bàn chân chắc chắn bị cọ sát, đỏ tấy và phồng rộp lên rồi.
Cô muốn để cho anh biết về quá trình này, tuy cô không phải trải qua trăm cay ngàn đắng, nhưng cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể gặp được anh. Chu Nghiêm Phong im lặng một lúc lâu. Sớm biết thế này, anh đã phái người đợi ở cửa, cho dù chỉ là thông báo cho vệ binh một tiếng, không để cô đợi lâu như vậy.
Kéo ống quần lên xem xét, hai bắp chân trắng nõn nà mềm mại đều bị sưng tấy lên. Anh đứng dậy: "Ngồi chờ ở đây nha." Nói xong thì đi ra ngoài. Một lúc sau, anh quay lại, cầm một túi đựng thứ gì đó trên tay, rồi ném lên bàn, tay kia cầm một chiếc chậu nhựa mới toanh, bên trong đựng nước nóng đang bốc hơi. "Để cho em ngâm chân."