Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 447
Cập nhật lúc: 2024-10-30 12:41:59
Lượt xem: 1
“Liệu em có nghĩ đến sẽ có một ngày mình bị người khác trả thù hay không?” Chu Nghiêm Phong hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
Lục Mạn Mạn ngơ người trước câu hỏi này, vô thức hỏi lại anh: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Anh không biết xã hội của em như thế nào,” anh nói, “nhưng anh nghĩ rằng nó khoan dung hơn và mỗi cá nhân đều có nhiều đường lui cho bản thân. Còn trong môi trường xã hội này thì tương đối bảo thủ, có rất ít lối thoát để sống. Có thể sẽ có người mãi mãi dậm chân tại chỗ. Anh đã nói rồi, anh ta hèn nhát và bất tài, chỉ có thể dựa vào đơn vị để tồn tại. Nếu em khiến anh ta không ngóc đầu lên nổi và làm cho anh ta không còn giao du trong xã hội như bình thường, thì việc đó tương đương với việc chặn đường lui duy nhất của anh ta. Em nói thử xem, anh ta có hận hay không? Khi rơi vào hoàn cảnh như thế, liệu anh ta có chọn cách đồng quy vu tận để trả thù hay không?”
Lục Mạn Mạn im lặng, ánh mắt nhìn sâu vào mắt Chu Nghiêm Phong. Cô hiểu rằng anh lo lắng cho cô, nên mới nói chuyện nghiêm trọng như vậy.
“Anh đừng lo lắng,” cô an ủi, “em không cố ý khiêu khích Từ Hòa Bình. Chỉ cần báo cáo sự việc lên đơn vị, dù em không làm điều đó thì Nghiêm Đại Khoan cũng sẽ không để yên cho anh ta. Đơn vị của họ sớm muộn cũng sẽ biết chuyện. Hơn nữa, khi chị gái em bị đánh đến như vậy mà anh ta vẫn đứng ngoài, nếu anh ta thực sự yêu chị gái em, thì người đầu tiên anh ta không thể bỏ qua chính là Nghiêm Đại Khoan. Nếu ngay cả Nghiêm Đại Khoan cũng không dám làm gì thì sao anh ta lại hận và trả thù em được chứ?”
Chu Nghiêm Phong thở dài, “Lựa hồng mềm mà bóp.” (*)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/447.html.]
Lục Mạn Mạn nhướng mày, “Em mềm yếu sao?”
Cô không thể không nghĩ đến rằng bản chất con người chính là bắt nạt kẻ yếu thế hơn, và nếu so phụ nữ với đàn ông, thì rõ ràng là yếu thế hơn nhiều. Điều quan trọng vẫn là Lục Mạn Mạn đã kết thêm thù.
Chu Nghiêm Phong nhéo ấn đường mình, “Đối với những người có sức chịu đựng kém, đến nỗi có thể mất bình tĩnh trong nháy mắt, thì em chính là người khiến anh ta mất bình tĩnh.”
“Mất bình tĩnh thì mất bình tĩnh thôi... Anh nghĩ rằng em sẽ sợ anh ta chắc?” cô đáp lại, nhưng có chút hoang mang trong lòng.
“Ngày nào em cũng đủ sức để đề phòng anh ta sao?” anh hỏi, đôi mắt nghiêm nghị.
Lục Mạn Mạn van nài, cho rằng Chu Nghiêm Phong nói chuyện quá nghiêm trọng.