Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 442
Cập nhật lúc: 2024-10-30 12:13:40
Lượt xem: 1
Anh kéo một cái ghế ra ngồi xuống, ôm cô vào lòng và nói: "Ngồi yên đây, anh đút cho nhé?"
Lục Mạn Mạn không nói đồng ý nhưng cũng chẳng từ chối, chỉ nhẹ nhàng tựa vào trong lòng anh.
Chu Nghiêm Phong khẽ cong khóe môi, múc một muôi cháo gạo kê vàng óng bón vào miệng cô. "Ngon không?"
"Ngon lắm," cô đáp.
Rồi anh lại bóc trứng gà cho cô ăn. Thông thường, cô chỉ ăn lòng trắng trứng, không ăn lòng đỏ, và anh không quá đồng tình với thói quen kén ăn của cô. Lần trước thuyết phục không được, lần này anh thử đút cho cô một miếng nhỏ, mặc dù cô hơi nhăn mặt nhưng vẫn cố nuốt.
Lần chia tay trước đó, cô đã tránh mặt anh, lạnh nhạt đến nỗi buổi tối không dám nằm chung giường, như thể sợ rằng chỉ cần thân mật một chút thì bí mật nhỏ của mình sẽ bị bại lộ. Lần về nhà này thì lại khác hẳn.
Hiện tại, tựa vào n.g.ự.c anh, gò má cô còn chưa hết hồng, đôi mắt hoa đào như chứa đựng làn nước mùa thu, luôn chăm chú ngắm nhìn gương mặt anh. Rõ ràng có sự lưu luyến không rời và tình yêu say đắm.
Lồng n.g.ự.c Chu Nghiêm Phong xao động, có chút nóng lên, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái: "Ăn nhiều vào."
"Đừng chỉ mải bón cho em, anh cũng ăn đi," cô nói, đồng thời sờ tay vào eo anh. "Anh gầy đi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/442.html.]
"Có sao?"
"Có," Lục Mạn Mạn khẳng định.
Cô đưa tay vào trong áo sờ soạng. Gầy thì có gầy, nhưng cơ bắp vẫn không giảm đi chút nào. Khi hông và eo kết hợp cùng dùng lực, cơ m.ô.n.g vẫn rất mạnh mẽ, khỏa khoắn, cặp m.ô.n.g vẫn tròn trịa vểnh cao như trước! Hai tay cô vòng ra sau xoa nắn, cảm giác thật tuyệt vời!
Chu Nghiêm Phong: "...".
Những bộ phận được cô yêu thích luôn luôn độc đáo như vậy. Nếu là người khác có hành động như thế, Chu Nghiêm Phong sẽ cảm thấy bị xúc phạm, nhưng nếu là cô thì anh lại thấy là chuyện rất đỗi bình thường.
Anh không những buông xuôi mà còn hoàn toàn tận hưởng sự yêu thích của cô đối với cơ thể mình.
“Mọi người diễn tập có nguy hiểm lắm sao?” Lục Mạn Mạn bị anh nắm cằm rồi bón cho một miếng đồ ăn, đôi tay vẫn tiếp tục xoa nắn bờ m.ô.n.g của anh mà chưa thấy thỏa mãn, liền ngồi xuống và hỏi.
Chu Nghiêm Phong đáp: “Không có, em có thể hình dung nó giống như một hình thức trải nghiệm trại hè.”
Cô không thể tin nổi. Lục Mạn Mạn lườm anh một cái.
Chu Nghiêm Phong bật cười, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười, chân thành nói: “Em yên tâm, mọi thứ đều nằm trong phạm vi kiểm soát.”