Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 388

Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:12
Lượt xem: 5

Mẹ Bùi không ngờ hôm nay cô lại mang đến món quà dễ thương này. Bà vội nói: “Dì thích chứ, đây là loại quần do chính tay Mạn Mạn thiết kế mà. Dì thích còn không kịp đấy chứ!” Nụ cười trên mặt bà không hề tắt.

Sau khi hàn huyên vài câu, mẹ Bùi chỉ chỉ phía trước rồi nói: “Ngôi nhà ở không xa phía trước này, Mạn Mạn, con để xe đi theo sau xe của dì, đi thêm một lát là tới.”

Lục Mạn Mạn nhìn theo phương hướng mà bà chỉ, trong lòng kinh ngạc. Cô không biết mẹ Bùi tìm cho cô ngôi nhà như thế nào, nhưng ít nhất khu đất này chắc chắn không phải là nhà bình thường. Khi ô tô đến nơi, Lục Mạn Mạn nhìn thấy cánh cửa nhà rộng rãi khí phách, gần đó là Hậu Hải, một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.

Mẹ Bùi đúng là không giống người khác. Nơi này hẳn là đại viện vương phủ.

Chủ nhà không có tới, trong tay mẹ Bùi có chìa khóa. Khi Lục Mạn Mạn chuẩn bị vào cùng mẹ Bùi, bà chợt hiện vẻ hơi mất tự nhiên: “Mạn Mạn, con chờ một chút.”

Lục Mạn Mạn nhìn theo ánh mắt bà cách một tấm kính, lúc này mới thấy rõ, người chở mẹ Bùi không phải là tài xế, mà là Bùi Cẩm. Khi Lục Mạn Mạn nhìn qua, đúng lúc giao nhau với ánh mắt của Bùi Cẩm, sau đó cô ấy tránh đi và từ trong xe bước ra.

Lục Mạn Mạn nhướng mày, không ngờ rằng Bùi Cẩm sẽ tới đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/388.html.]

Bùi Cẩm xuống xe, không có biểu tình gì, chỉ là sau khi vòng qua sau xe thì đôi tay cắm vào túi áo, rồi hướng về phía cổng lớn nâng nâng cằm, ý bảo mẹ mình mở cửa.

Mẹ Bùi nháy nháy mắt ra hiệu cho Lục Mạn Mạn, nhưng cô ấy lại làm bộ không nhìn thấy. Lục Mạn Mạn thầm hiểu, hôm nay mẹ Bùi đưa Bùi Cẩm đến đây là để xin lỗi cô. Thế nhưng, cô ấy là người có thể đi xin lỗi người khác sao? 

Lục Mạn Mạn quá hiểu loại người từ lúc sinh ra đã hơn hẳn người khác như Bùi Cẩm kiêu ngạo đến mức nào; kể cả có sai đi chăng nữa, cô ấy cũng muốn đi đến cùng, tuyệt đối không quay đầu, và chắc chắn không nhận sai. Nhìn thấy mẹ Bùi cắn răng, không thể làm gì được mà chỉ có thể quay lại muốn nói gì đó với Bùi Cẩm, Lục Mạn Mạn vội lên tiếng: “Dì Hách, chúng ta nhanh đi vào thôi, có gì thì lúc khác nói sau.” 

Mẹ Bùi đành nuốt những lời định nói trở về, bà trừng mắt liếc Bùi Cẩm một cái, rồi đi đến mở cửa. 

Lục Mạn Mạn theo mẹ Bùi bước vào cổng lớn, mới đi được vài bước, cô chợt quay đầu lại, thấy Bùi Cẩm đang lấy chiếc túi trên vai cô xuống. Khi nhìn thấy Lục Mạn Mạn quay lại, giọng điệu Bùi Cẩm có vẻ hơi gượng gạo: “Chị không vào đâu, cứ để túi cho chị xách, em đi theo mẹ chị đi.”

 

 

Loading...