Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 204
Cập nhật lúc: 2024-10-25 12:30:43
Lượt xem: 15
Khu nhà ở quân khu, đêm khuya trong thư phòng.
Dưới ánh đèn bàn bao phủ, trên bàn chất đầy các loại văn kiện hôm nay chưa kịp xử lý, giống như thường ngày Chu Nghiêm Phong ngồi trên bàn làm việc.
Nhưng mà hôm nay anh rất khó tập trung, nếu không chú ý thì trong đầu sẽ hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng như tuyết xinh đẹp quyến rũ kia.
Hôm nay thực sự cô đã làm anh ngạc nhiên.
Ngay từ đầu nói và diễn xuất đều phản ứng nhanh nhạy, thành công xoay chuyển dư luận của quần chúng, lúc sau lại thận trọng từng bước thừa thắng xông lên lấy lui làm tiến ra đòn nhử, ở mỗi bước ngoặt quan trọng đều có thể chính xác và nhanh chóng nắm bắt được điểm yếu của từng người, làm cho toàn bộ sự kiện đều đi đến tiêu cô đã định trước, giải quyết thỏa đáng.
Có thủ đoạn, có trí tuệ, biết diễn, có thể kéo mặt xuống, có lực phản ứng làm cho người ta bất ngờ, nhanh chóng, hành động quyết đoán.
Quá nhiều điểm chớp nhoáng.
Rõ ràng là người yếu đuối lại có thể làm được, khéo léo đưa đẩy xảo quyệt tỉnh vi, cố tình như vậy lại rất sặc sỡ loá mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/204.html.]
Bàn tay Chu Nghiêm Phong hơi nóng lên, không có cách nào thuyết phục bản thân không rung động.
Trong lòng khó có thể bình tĩnh, cuối cùng anh dừng công việc lại lấy quyển văn thư trên giá sách bên ngoài lần trước cô lấy đi rồi đặt về, mở ra, bên trong kẹp một tờ giấy nhỏ vừa nhìn là cô cố ý để lại.
"All things and I are absurd sileniss you. (Tất cả mọi thứ và em đều là hoang đường tĩnh lặng, bây giờ em nhớ anh)".
(Ghi chú: Bài thơ tình "My Heart Is Late" của Pessoa).
Chữ viết tùy tiện xinh đẹp, giống như con người của cô, khoác lên bê ngoài vẻ xinh đẹp mê hoặc người khác, ngụy trang ra tình cảm sâu sắc nhưng trong lòng lại không hề để ý lại tùy tiện.
Nhưng biết rõ là mánh khóe nhỏ cô khiến người ta xa lưới, Chu Nghiêm Phong vẫn không tự chủ được mà mở nắp bút ra, lưu lại chữ viết.
"So do i (Tôi cũng vậy)." Trên người Lục Mạn Hương có hai chỗ xương bi nứt, nhưng cũng may tổn thương không nghiêm trọng, không xuất hiện việc lệch vị trí rõ ràng, sau 5 ngày nằm viện theo dõi, xuống giường đi lại không có vấn đề gì, bên bệnh viện thông báo xuất viện.
Ngày xuất viện Chu Nghiêm Phong tới.
Ngày đó bên này anh sắp xếp xong xuôi, sau khi trở về vẫn bận rộn công việc cũng không đến bên này. Tuy nhiên cũng không rõ là anh biết Lục Mạn Mạn không phải là người an phận, hay là sợ cô ở bên này không thành thật mà ngủ cùng giường với chị gái nguyên chủ, ngày hôm sau anh lập tức sai người đưa cho Lục Mạn Mạn khăn trải giường sạch sẽ, quần áo, đồ lót của cô, cái gì lược gương cùng với một đống chai lọ chăm sóc da của cô, còn có đệm mềm không biết lấy từ đâu ra, đóng gói toàn bộ đưa đến nhà khách mà buổi tối cô trở về ở.