Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 156
Cập nhật lúc: 2024-10-24 13:07:46
Lượt xem: 13
Cô gầy nhưng không thiếu cảm giác đầy đặn, cơ thể mềm mại cọ xát tìm tư thế thoải mái, chỗ mềm mại đến khó tin cách lớp vải mỏng tạo thành sự tương phản rõ rệt với lồng n.g.ự.c cứng rắn của anh.
Ngực Chu Nghiêm Phong nóng lên, kiềm chế bình tĩnh tỉnh táo mới sờ đến cổ tay cô, nắm lấy cánh tay cô bỏ xuống, đang muốn rời cô sang bên cạnh thì miệng cô lại hừ hừ: "Lạnh quá..."
Giọng nói đầy vẻ nũng nịu buồn ngủ không chịu nổi, cơ thể lại dán lên.
Chu Nghiêm Phong hơi cúi đầu, trong bóng tối khuôn mặt nhỏ nhắn trắng n6n của cô vùi vào trong n.g.ự.c anh. Mái tóc dài đen nhánh hơi lộn xộn rải rác bên cạnh cánh tay anh càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại non nớt, ngũ quan xinh đẹp tỉnh xảo, đôi mắt nhắm nghiền, mi mắt rậm rạp thon dài như một chiếc quạt nhỏ buông xuống, chóp mũi nhỏ nhắn, môi lại rất đỏ căng mọng...
Trước kia Chu Nghiêm Phong chưa từng để ý cô có xinh đẹp hay không, nhưng khi từ khi cô trở nên giống như hai người khác biệt, tính cách có thay đổi rất lớn, không thể không nói rất nhiều lúc ánh mắt anh cũng không khỏi bị hấp dẫn.
Lúc đầu anh nghi ngờ cô được người ta sắp xếp có mục đích không thể nói cho người khác biết, sau đó phát hiện không phải, tính cách anh nhẫn nại lẳng lặng quan sát, trong lòng lại có quá nhiều nghi ngờ.
Nghi ngờ nhất là rốt cuộc lai lịch của cô như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/156.html.]
Nằm chung giường với đàn ông xa lạ lại không có bất kỳ hoảng hốt hay phản kháng nào, ngược lại động tay động chân còn côn đồ hơn cả nữ côn đồ.
Bây giờ Chu Nghiêm Phong vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô, cô tiếc không thể dùng ánh mắt lột sạch quần áo anh...
Anh nghi ngờ cô vốn không thuộc về thời đại này hoặc là từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, hoàn cảnh gia đình hẳn là rất tốt, nếu không thì sẽ không phải là một đại tiểu thư ntng niu muốn do dành như vậy.
Nhìn ra cô thật sự lạnh, chân lạnh, đầu ngón tay cũng lạnh, mỗi ngày ngay cả đồ ăn cũng không ăn ngon, khí huyết làm sao có thể đủ được.
Cuối cùng Chu Nghiêm Phong vẫn thỏa hiệp, tuy nhiên đề phòng cô thò tay vào trong quần áo của mình. Suy nghĩ một chút, anh vươn cánh tay ôm cô vào trong ngực, bàn tay to nắm lấy hai bàn tay hơi lạnh của cô.
Buổi sáng khi Lục Mạn Mạn tỉnh lại đã phát hiện trên người thay một cái chăn dày, tuy rằng bên cạnh đã trống rỗng không thấy bóng người Chu Nghiêm Phong từ lâu nhưng sờ lên vẫn ấm áp.
Theo thời tiết chuyển lạnh cơ thể cô cũng trở nên lạnh hơn, đôi tay nắm hầm hập cũng không thể sưởi ấm được.