Bên ngoài kho hàng, bỗng vang lên tiếng gọi đầy phấn khích của Hổ Tử:
“A a a —— a a ——”
Cố Nguyệt Hoài và Hình Kiện liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đồng thời hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Âm thanh kia không mang theo sự sợ hãi hay hoảng loạn, ngược lại, là tiếng reo vui rộn ràng, mừng rõ , như vậy liền có thể yên tâm một phần.
Quả nhiên không lâu sau, Hổ Tử chạy ào vào trong, hai tay vòng lấy chân Cố Nguyệt Hoài, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt sáng lấp lánh như ánh sao trong đêm, tràn đầy tin tưởng cùng ngưỡng mộ. Bên cạnh là Hân Nhi cũng theo vào .
Phía sau cô bé còn có ba cái đuôi nhỏ, ước chừng tuổi tương đương Hân Nhi , chỉ là, mấy đứa nhỏ này hoặc nhiều hoặc ít đều có một vài khiếm khuyết khiến người ta vừa nhìn liền đau lòng .
Chúng co cụm thành một nhóm, bước chân rụt rè, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa hy vọng non nớt. Trong cơn khốn khó, hy vọng là thứ xa xỉ nhất—mà cũng đáng quý nhất.
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, cúi người xoa đầu Hổ Tử, giọng nhẹ nhàng:
"Hôm nay học được những gì rồi?"
Cố Nguyệt Hoài cúi người, dịu dàng xoa đầu Hổ Tử, giọng nói hòa nhã:
“Hôm nay học được gì rồi?”
Hổ Tử hăng hái ngẩng đầu, gương mặt nhỏ bé phấn khích đến đỏ bừng, ánh mắt sáng lên như được tiếp thêm dũng khí. Đứa trẻ từng sống khép kín, lầm lì tối tăm gạt người lúc trước để tồn tại, giờ đây đã dần trở lại đúng với tuổi thơ của mình. Cô khẽ gật đầu, vỗ nhẹ đầu cậu bé:
Nga
“Ngoan, đi làm bài tập đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1989.html.]
Rồi quay đầu phân phó:
“Hình Kiện, cho người bắt đầu vận chuyển lương thực.”
“Rõ!” Giọng đáp của Hình Kiện rõ ràng, mạnh mẽ, mang theo sự nhẹ nhõm lẫn hào hứng hiếm hoi. Hắn nhanh chóng xoay người, đi điều động người bên ngoài.
Cố Nguyệt Hoài cũng theo bước ra ngoài, vừa đi vừa nhàn nhạt dặn:
“Hôm nay tạm yên bình, nhưng đừng vì thế mà buông lỏng. Người như Thái Lan, nếu chưa đạt được mục đích, sẽ không dễ gì dừng tay. Khi nước đã đến chân, thì dù có muốn xoay chuyển cũng không kịp nữa.”
Hình Kiện trầm giọng, gật đầu:
“Tôi hiểu. Cô yên tâm, người như hắn... tôi sẽ không xem thường.”
Ánh chiều tà rơi xuống phố Lương. Ban ngày còn nhộn nhịp huyên náo, giờ phút này lại như phủ lên một tấm màn sương mỏng lạnh lẽo, gió đêm phả từng luồng buốt giá qua từng khe hẻm vắng lặng. Phố xá không một bóng người, chỉ còn ánh đèn dầu leo lét dưới mái hiên, lập lòe chẳng đủ xua tan sắc tối nơi chân tường.
Trở về sân nhỏ, Cố Nguyệt Hoài thấy đám trẻ đã ngồi ngay ngắn vào bàn, ánh đèn soi lên gương mặt đang chăm chú viết lách của từng đứa. Giây phút ấy, trong lòng cô dịu lại như được thắp lên ngọn lửa nhỏ.
Chừng một giờ sau, nhóm người của Hình Kiện trở về. Trên vai mỗi người là bao lương nặng trĩu, tay còn xách theo thỏ sống, gà sống, giãy giụa không ngừng. Không khí trong kho lập tức trở nên náo nhiệt, tiếng cười rộn rã vang lên, ánh a mắt ai nấy đều sáng rỡ — đó là hy vọng đối với cuộc sống ngày mai.