Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài chưa đầy một khắc.
Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài đột ngột trầm xuống, lạnh như gió cuối đông:
“Được rồi, đừng cao hứng quá sớm. Mau cho người tới kho hàng, dọn lương thực về đây. Nhớ làm sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào khiến người khác nghi ngờ. Căn nhà cũ kia cũng phá đi, triệt để. Chúng ta không thể để đám người bên Thái Lan tiếp tục có chỗ bám víu.”
Nghe đến hai chữ “Thái Lan”, sắc mặt Hình Kiện tối sầm, trán khẽ nhăn lại, giọng cũng thấp hơn:
“Trong tay hắn có tiền, có người, lại được nhà vợ chống lưng. Dù ta có phá nát cái hang ổ này, hắn cũng có thể dựng cái khác. Nếu muốn cắt đứt vĩnh viễn, trừ phi có người đủ sức trấn áp toàn bộ phía sau hắn.”
Cố Nguyệt Hoài im lặng. Từ ngày cô rời Hoài Hải trở về, đến nay đã hơn nửa tháng, vẫn không có tin tức gì từ Tống Kim An. Rốt cuộc tình hình bên đó đã đến đâu rồi? Tống Lâm có thực sự ra tay dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn loạn ở Phong thị hay không? Cô không dám chắc.
Sau cùng, cô chậm rãi mở lời, ánh mắt sắc bén , nói:
“Gã đó nhìn chằm chằm vào anh, chẳng qua cũng chỉ vì tiền. Hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Có lẽ... lần tới sẽ tìm đến tận cửa.”
Hình Kiện chau mày, vẻ mặt nghi hoặc:
“Dạo này hắn có đến đôi ba lần, nhưng chưa từng nhắc đến tiền. Nhưng nghe cô nói... cũng có lý. Phố Lương làm ăn phát đạt thế này, người ngoài nhìn còn đỏ mắt, huống chi là một kẻ tham lam , vì tiền lương tâm cũng vứt cho chó ăn như hắn.”
Cô gật đầu, ánh mắt lạnh lùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1988.html.]
“Cho nên, anh phải nghĩ kỹ. Nếu hắn thật sự muốn ép anh quay lại dưới trướng, thì hắn sẽ dùng cách nào?"
"Hắn đã biết anh có chỗ chống lưng , chắc chắn sẽ không sử dụng phương pháp đơn giản thô bạo , là trực tiếp dùng vũ lực nữa đâu ."
Nếu muốn tìm điểm yếu của Hình Kiện, thật sự không khó. Đám huynh đệ đi theo hắn, tuy bề ngoài thô ráp lỗ mãng nhưng phần lớn đều có nghĩa khí, lại biết chút công phu mèo cào, muốn khống chế chẳng dễ. Nhưng nếu gã Thái Lan kia không đánh mà thắng, thì cách duy nhất chính là nhắm vào Hổ Tử, Hân Nhi — hai đứa nhỏ mềm yếu, không có sức phản kháng.
Ý nghĩ đó vừa vụt lên, Cố Nguyệt Hoài lập tức hỏi dồn:
Nga
“Hổ Tử và Hân Nhi đâu? Sao giờ vẫn chưa thấy?”
Sắc mặt Hình Kiện lập tức trắng bệch, đứng bật dậy như bị điện giật:
“Tôi đã sắp xếp cho bọn nhỏ đi học rồi! Trường học ngay gần đây, mỗi ngày tan học đều có người đón. Không thể... không thể có chuyện gì được, đúng không?”
Cố Nguyệt Hoài im lặng vài giây, ánh mắt nặng trĩu, giọng cô trầm hẳn:
“Bọn nhỏ thường tan học lúc mấy giờ?”
Từng lời cô thốt ra lúc này như được bọc trong băng. Trong lòng cô, một dự cảm xấu đang dâng lên cuồn cuộn như thủy triều. Cô hy vọng chỉ là trùng hợp.
Thật sự hy vọng !