Triệu Viên vừa rời đi, gian phòng lập tức yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng gió ngoài cửa sổ thổi qua khe hở.
Lời nói nhẹ bẫng như trêu ghẹo, nhưng bên dưới cái vẻ cà lơ phất phơ ấy, lại là sự bất lực khó giấu của một người đàn ông đang bị trói buộc giữa lợi ích và nhân tình. Bộ dáng hắn lúc này, chẳng còn gì giống với gương mặt nghiêm túc vừa rồi—chỉ còn lại sự buông thả thường thấy ở những kẻ đầu phố, sống giữa ranh giới của ánh sáng và bóng tối.
Cố Nguyệt Hoài không cười, chỉ thản nhiên nhún vai:
“Nếu đã cảm thấy mệt mỏi, thì nên sớm dứt khoát. Cảm tình không rõ ràng, dây dưa càng lâu, hậu quả càng khó thu dọn.”
Hình Kiện bật cười khổ, hai tay đan vào nhau gác sau gáy, ánh mắt rối rắm hiện lên trong khoảnh khắc hiếm hoi: “Cô tưởng tôi không muốn? Giờ phố Lương này, ai chẳng kiếm sống nhờ vào Triệu Ngọc Long gánh vác. Triệu Viên lại là con gái duy nhất của ông ấy , ông ấy cưng như trứng mỏng. Tôi dám làm cô ấy buồn, chẳng khác nào tự đập nát đường lui của mình.”
Nga
Cố Nguyệt Hoài chống tay lên bàn, giọng nói không nhanh không chậm, mỗi chữ đều được sắp đặt cẩn trọng, rõ ràng và lý trí: “Không đến mức ấy. Triệu Ngọc Long là người có mắt nhìn đại cục, tâm đặt vào ổn định lòng dân. Anh giữ giá lương thực không loạn, hóa giải được mối nguy dân sinh—đó mới là điều ông ấy thực sự coi trọng.”
"Ở cái thời thế loạn lạc, lương thực còn quý hơn vàng. Anh đứng vững được trong làn sóng buôn bán, giúp dân có cơm ăn, đó là công lao chân chính. Còn chuyện tình cảm nhi nữ, chưa chắc đã lọt vào mắt ông ấy.”
“Anh hiện giờ nắm trong tay thẻ buôn hợp pháp, lại có lòng vì dân, thành tích nhìn rõ. Triệu Ngọc Long sẽ không vì chuyện riêng mà phế bỏ người như anh – trừ khi anh khiến ông ấy mất mặt trước công luận.”
“Còn nếu anh vì lợi dụng tình cảm mà dây dưa không rõ ràng, một khi để người ta nhìn ra, thì chẳng những đánh mất tín nhiệm, mà còn rước lấy họa lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1985.html.]
Nghe xong, Hình Kiện thoáng ngẩn người, sau lại gật đầu cười:“Cố tỷ nói chuyện, đúng là khiến người ta sáng đầu ra. Được, tôi sẽ tìm lúc thích hợp để nói rõ với cô ấy. Dây dưa mãi cũng chẳng phải cách—cô ấy cứ chạy đến đây, tôi muốn trốn cũng chẳng có chỗ mà trốn.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại khẽ trầm xuống. Cô nhớ tới một chuyện. Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày nói :
“Hôm nay tôi đến cứ điểm cũ, xem các anh có để lại manh mối gì không. Không ngờ lại gặp Lý Tam Nương. Bà ta vẫn không chịu rửa tay gác kiếm, vẫn tiếp tục làm cái nghề bán người như trước. Tôi đã cứu được một cô gái trong tay bà ta.”
Hình Kiện nghe đến đây, sắc mặt lập tức trầm xuống, mi mắt co giật, giọng nói thấp khàn như kìm nén cơn tức giận:
“Lý Tam Nương... Bà ta vốn là người của Thái Lan. Lúc tôi với mấy anh em rút khỏi đó, đã cố tình không mang bà ta theo, sợ bà ta quay lại cắn ngược. Không ngờ cuối cùng vẫn để hắn được hưởng lợi!”
Nghe vậy, khóe môi Cố Nguyệt Hoài khẽ cong, nhưng nụ cười ấy không mang theo chút ấm áp nào—chỉ là thứ lạnh lẽo rành rọt của kẻ từng bước đi trong bùn lầy mà không để lại dấu chân. Cô chậm rãi nói:
“Lương thực tôi đã chuyển đến, tạm để ở vùng nông thôn cách nơi này không xa. Tối nay các anh tới đó, đưa toàn bộ về. Còn cái ổ cũ kia—không cần lưu luyến. Đập sạch, xóa sạch. Một hạt bụi cũng không để lại.”
Nghe đến đó, ánh mắt Hình Kiện lập tức sáng lên, cả người như trút được gánh nặng ngàn cân. Hắn cúi rạp người, thành khẩn khom lưng:
“Cố tỷ làm việc thật khiến người ta yên tâm. Việc còn lại cứ giao cho tôi!”