Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pucxrInI7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng qua ... trời cao ... là vô tình.
Giống như còn cảm thấy Lưu Thanh Lam chưa đủ khổ cho nên vẫn chưa buông tha cô ấy.
Không lâu sau , thi thể Cố Tích Hoài, bị người ta phát hiện nơi đầu đường . Anh bị người sống sờ sờ đánh chết, thân thể bị đánh đến nát bấy, không còn nguyên vẹn, tử trạng vô cùng thê thảm . Giữa thời kỳ rối ren, một con người có lý tưởng, có học thức, lại bị đánh c.h.ế.t ngay giữa lòng thủ đô. Không ai đứng ra làm chứng, không ai dám điều tra. Một cái c.h.ế.t bị chôn vùi trong sự im lặng ghê rợn của thời cuộc, của lòng người .
Lưu Thanh Lam mất đi chỗ dựa cuối cùng, cuối cùng cũng buông bỏ ý chí sống còn. Trong một buổi chiều lạnh giá, cô mang theo đứa nhỏ còn chưa kịp chào đời, từ tầng cao nhảy xuống, một xác hai mạng , sự sống ... vĩnh viễn ngừng lại nơi đó.
Mà cô , vì cái gì không còn liên hệ với Cố Tích Hoài lại biết Lưu Thanh Lam ?
Bởi vì , người thế Lưu Thanh Lam và đứa nhỏ kia nhặt xác ... chính là cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1979.html.]
Lúc ấy , Điền Tĩnh đã trở thành nhân vật quyền lực, có thể khiến cả thủ đô rung chuyển chỉ bằng một cái dậm chân. Còn cô , thì lại vùi thân trong bóng tối, giống như một loài quỷ quái sống ở nơi âm u không dám lộ diện , chỉ có thể sống trong tháp ngà do Thiếu Ngu tạo ra , lay lắt qua ngày , như một con rối gỗ vô cảm . Không ai biết đến cô, và cô cũng không dám để ai biết đến sự tồn tại của mình.
Nga
Ngày nối ngày trôi qua như chiếc đồng hồ cát nhỏ giọt trong tăm tối. Cho đến khi cô tận mắt thấy tên Cố Tích Hoài trong danh sách tử vong, rồi lại thấy người con gái trẻ mang cái tên Lưu Thanh Lam, vợ của Cố Tích Hoài, gieo mình trong tuyệt vọng—thế giới này, thật sự không còn một ai là người thân của cô nữa.
Hồi ức kéo về như ngọn sóng ngầm dưới đáy lòng, từng lớp, từng lớp vỡ òa, cuộn xiết. Sắc mặt cô dần âm trầm, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ mùa đông lại hiện lên nỗi bi thương sâu thẳm không lời.
Mà Cố Tích Hoài, vẫn chưa hay biết gì. Chỉ thấy em gái bỗng nghiêm túc, ánh mắt kiên định như thép tôi lửa, lời nói trịnh trọng đến lạ thường, anh bỗng thấy trong n.g.ự.c như có luồng khí nóng trào lên. Đôi mắt sáng rỡ, giọng nói hùng hồn không một chút do dự:
“Bé yên tâm! Anh ba nhất định sẽ cố gắng—sẽ sớm đưa một chị dâu tốt về cho em!”
Nghe vậy, đáy mắt Cố Nguyệt Hoài rốt cuộc cũng dịu đi, nơi khoé môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt như gió xuân lướt qua mặt hồ băng. Một tia ấm áp, nhẹ nhàng mà lặng lẽ, như ánh hoàng hôn le lói cuối ngày, soi rọi lại đoạn vận mệnh đã từng đứt gãy.