Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tích Hoài nói đến đây thì dừng lại một chút, như đang cân nhắc một chút rồi sau đó lại tiếp tục nói :
“Em thử nghĩ mà xem, cái phố Lương kia dù có rộng rãi đến đâu, nhà kho chứa bao nhiêu hàng đi nữa thì cũng có giới hạn. Dân trong huyện chưa đủ, lại còn người từ huyện bên chen về. Một khi hàng hóa cạn kiệt, thì chẳng còn là chuyện miếng cơm manh áo nữa, mà là chuyện an nguy lòng người. Khi bụng đói triền miên, nhân tâm sẽ loạn.”
Nói đến đây, giọng Cố Tích Hoài chợt chùng xuống, trong ánh mắt cũng lộ ra vài phần dịu dàng , hiện rõ một thứ xúc cảm chân thành, xuất phát từ tâm can.
“Nhưng mà, nếu nghĩ sâu hơn một chút, người đứng ra tổ chức phố Lương lần này—anh thấy, không phải kẻ tầm thường. Giữa thời buổi này, chỉ cần ra ngoài chợ đen hô giá lên gấp đôi, gấp ba, dân cũng vẫn phải chen nhau mà mua. Vậy mà người ta lại chọn bán theo giá lương trạm, không lợi dụng thời thế, cũng chẳng đẩy dân vào cảnh cùng đường. Việc như thế… không phải ai cũng dám làm.”
Câu chữ của anh không còn đơn thuần là phân tích, mà như từng giọt nước lặng lẽ thấm sâu vào mảnh đất khô cằn, đem theo tình cảm chân thật. Sinh ra từ ruộng đồng, anh hiểu rất rõ cái khổ của dân quê—cái đói không chỉ vắt kiệt thân thể, mà còn dập tắt cả niềm tin. Với người dân, một bát cơm trắng đôi khi còn quý hơn cả vạn lời hứa suông.
“Em chờ mà xem,” – anh quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói đầy chắc nịch – “Người như vậy, chính quyền không biểu dương thì cũng sẽ âm thầm quan sát. Làm được việc vì dân, thời buổi này, quý như vàng mười.”
Nghe đến đây, Cố Chí Phượng nãy giờ vẫn trầm ngâm, bỗng khẽ gật đầu, ánh mắt như cũng sáng lên vài phần. Giọng ông chậm rãi, từng tiếng rõ ràng:
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1958.html.]
“Vậy thì để lão tam và lão đại cùng đi đi . Mua xong lương thực thì lập tức trở về, không được la cà.”
Ông là người từng trải. Năm nay mới đầu mùa mà nắng đã rát, mưa lại trái thời, tin tức từ mấy tỉnh miền Bắc cũng không mấy sáng sủa. Dân vùng đói ăn kéo nhau bỏ làng, trẻ con bồng bế ngồi ven đường xin cháo, có người già còn c.h.ế.t gục bên gốc cây mà chẳng ai hay. Nghĩ đến đó, ông lại thấy sống lưng lạnh buốt—làm nông mấy chục năm, ông biết, có hạt lúa trong tay, người mới có thể đứng thẳng.
Thấy cha gật đầu, Cố Nguyệt Hoài bước lên nửa bước, giọng cô điềm đạm nhưng vững vàng:
“Cha, để con đi. Anh cả, anh ba chưa từng rời khỏi làng, vạn nhất gặp chuyện chẳng lành, cha lại mất cả hai người con trai. Hơn nữa, vẻ ngoài của anh ba… lại dễ bị mấy kẻ buôn người để mắt.”
Cố Tích Hoài hơi sửng sốt, khuôn mặt thoáng hiện nét kinh ngạc:
“Em nói thật à? Bên ngoài… thật đến mức ấy sao?”